
im.”
Tôi
vừa nhìn thoáng qua một chút, lập tức phủ định:“Không
thể nào!" La Thắng Cường trên bức ảnh là một ông lão đã ngoài năm mươi
tuổi, mái tóc hoa râm, sắc mặt tiều tụy. Với con mắt
của Cổ Diễm Hồng, dù có thế nào cũng không thể thích một người như vậy.
“Bọn anh cũng nghĩ thế.” Minh Viễn ngả người dựa lưng vào sofa, lại đưa tay
vòng qua eo tôi một cách tự nhiên vô cùng: “Cho nên, khả năng duy nhất chính là hồ sơ đã từng
bị người ta sửa đổi.”
“Năm đó người chủ trì vụ án này là
ai vậy?" Trong đầu tôi chợt có một tía sáng lóe qua.
Minh
Viễn cười "hà hà" mấy tiếng, đưa tay gãi nhẹ lên mũi tôi, khen ngợi:
"Em cũng không ngốc nhỉ. Bọn anh đã đi điều tra rồi, năm đó người tham gia
vào vụ án này nhiều lắm, dù có che giấu thế nào thì cũng còn manh mối lưu lại.
Anh phải xem xem, hắn ta rốt cuộc có thể che giấu được đến bao giờ."
Bởi
vì vụ án có tiến triển, tâm trạng mọi người đều tốt hơn rất nhiều, ba người
chúng tôi cười cười nói nói với nhau, hết sức náo nhiệt.
Đang
nói chuyện vui vẻ, Vương Du Lâm đột nhiên nhìn chằm chằm vào chúng tôi, đôi mắt
rọi từ trên xuống dưới, tựa như một cặp đèn pha, khiến tôi không khỏi có chút
chột dạ
"Giữa
hai người..." Cậu ta hơi cau mày lại, tỏ vẻ tò mò hỏi: "Rốt cuộc đã
xảy ra chuyện gì mà tớ không biết thế?"
Nghe
Vương Du Lâm nói như vậy, tôi thầm
chột dạ không dám nói gì thêm. Còn Minh Viễn vẫn thản nhiên như thường, đưa tay
khoác qua vai tôi, cả người gần như đều dựa vào người tôi, rồi quay sang nói
với Vương Du Lâm: “Sao, hâm mộ à, vậy cậu cũng đi tìm một người đi. Lần trước
không phải có cô nàng...”
Minh
Viễn còn chưa nói xong, Vương Du Lâm đã vội vàng nhào đến bịt miệng nó lại:
“Minh Tử, coi như tớ nhìn nhầm cậu rồi, chúng ta làm anh em với nhau bao nhiêu
năm như vậy, thế mà cậu còn mỉa mai tớ. Đừng nghĩ bây giờ cậu có thể đắc ý nhé,
cậu quên mấy hôm trước có người nào đó còn hậm hực tức đến nỗi suốt một đêm
không ngủ được hay sao?”
Minh Viễn lập tức im
miệng, trên khuôn mặt thoáng qua vẻ lúng túng và ngượng
ngùng, lén nhìn qua phía tôi, thấy tôi đang nhìn, nó vội
vàng dời ánh mắt
qua hướng khác. Vương
Du Lâm
cười giễu cợt, đắc
chí.
Tôi
tò mò nhìn hai người họ, khuôn mặt Minh Viễn đã đỏ bừng cả lên, dù vẫn ra vẻ
thản nhiên như không có việc gì, nhưng nét ngượng ngùng vẫn toát ra từ trong
đáy mắt. Vương Du Lâm nhìn nó, rồi lại nhìn tôi, cuối cùng chỉ khẽ mỉm cười,
không trêu chọc Minh Viễn thêm nữa. Trong lòng tôi tuy rất tò mò, nhưng ở ngay
trước mặt Minh Viễn thế này cũng không tiện hỏi han gì thêm.
Ăn
tối xong, Minh Viễn liền đưa tôi về. Vương Du Lâm muốn tạo điều kiện cho chúng
tôi nên đã quay về trường trước, trên đường chỉ còn lại hai người chúng tôi
chậm rãi đi. Đêm đầu xuân vẫn còn khá lạnh, vừa ra khỏi cửa, Minh Viễn liền dắt
tay tôi một cách rất tự nhiên. Đi được một đoạn, nó dường như lại chợt nhớ đến
chuyện gì đó, liền cầm tay tôi lên đặt vào lòng bàn tay nó, rồi đưa đến bên
miệng khẽ hà hơi liên tục.
Hành
động này của nó khiến tôi không kìm được bật cười khúc khích. Tôi vốn cho rằng một đứa con trai
như Minh Viễn
sẽ không bao giờ làm những chuyện thế này, đây là
hành động mà chỉ những cậu nam sinh ngốcnghếch mới
làm thôi. Nhưng nó vẫn nghiêm túc hà hơi vào lòng
bàn tay
tôi, hà được một lúc còn ngẩng đầu lên nhìn tôi,
thấy tôi
đang cười, bản thân cũng ngượng ngùng cười khẽ.
“Trước
đây thường xuyên thấy mấy cậu con trai khác làm thế này, anh liền nghĩ, nếu có một ngày tìm
được em, anh cùng
phải làm
như vậy để tay em
ấm.” Minh Viễn nhìn tôi, trong đôi mắt tràn
đầy vẻ
ấm áp: “Không ngờ, thật sự lại có một ngày như thế.”
Trong
lòng tôi tràn ngập một cảm giác khó nói, cổ họng như nghẹn lại, chỉ biết lặng
lẽ nhìn nó, không nói năng gì cả.
Trên
đường xe cộ tấp nập, âm thanh ồn ào, nhưng lúc này thế giới của chúng tôi lại
chìm trong tĩnh lặng.
Cơ
thể của tôi vốn không được tốt, hôm đó về nhà liền bị cảm, thế là cô Liêu nhất
quyết không chịu cho tôi ra ngoài thêm nữa. Minh Viễn cũng gọi điện tới bảo tôi
cứ ở nhà dưỡng bệnh, giọng nói đầy vẻ tự trách.
Có
lẽ khi sinh bệnh con người ta thường hay đa sầu đa cảm, lúc này tôi lại bắt đầu
lo lắng đến chuyện một năm sau khi mình rời đi. Nếu tôi có thể ở lại đây mãi
mãi, cho dù trong lòng còn có chút khúc mắc với tình cảm của Minh Viễn, nhưng
tôi tin rằng, rốt cuộc sẽ có một ngày tôi hoàn toàn yêu nó, giống như nó yêu
tôi. Nhưng giờ đây, tôi không thể nào thả rộng lòng mình để đón nhận nó, trong
lòng luôn có một chút cảnh giác, luôn cảm thấy thấp thỏm bất an khi nghĩ về
cuộc ly biệt một năm sau.
Rõ
ràng biết rằng cuộc tình này cuối cùng sẽ phải đứt gánh giữa đường, làm sao có
thể toàn tâm toàn ý được đây? Nhưng điều khiến tôi lo lắng hơn cả vẫn là Minh
ViễnNó đã phải chịu
nỗi đau sinh ly tử biệt một lần rồi, sau sự đả kích nặng nề đó, nó thậm chí còn
định quyên sinh, khó khăn lắm mới khôi phục lại
được, tôi làm sao dám để nó phải trải qua nỗi
đau đó thêm lần
nữa.
Khi ở nhà
một mình, tôi toàn
suy nghĩ vẩn vơ mấythứ không đ