
âu,
mà suy nghĩ càng nhiều,
tâm trạng lại
càng tệ hơn. Buổi
tối khi Minh
Viễn tới thăm, tôi còn không kìm được mà hỏi
nó mấy câu ngốc nghếch,
chẳng hạn như:
“Nếu có một
ngày em không còn ở
bên anh nữa, anh sẽ làm thế nào?”
Lúc
ấy bất kể là nó đang làm gì, cũng đều sẽ chậm rãi dừng tay
lại, rồi từng chút, từng chút một, quay người nhìn sang phía tôi,
ánh mắt rối loạn, gương mặt
cứng đờ, cứ như hoàn
toàn không ý thức được tôi đang nói gì vậy. Mãi một lúc lâu sau, nó
mới cố nặn ra một nụ cười cứng ngắc, trầm giọng nói: “Sau này
đừng nói linh tinh như thế nữa, chuyện này không
tùy tiện đùa được đâu.”
Thế là
tôi cũng không dám nói thêm câu nào
nữa, trong lòng
càng bất an hơn.
Buổi
tối ngày
Tết Nguyên tiêu, có mấy
thuộc cấp của chú Lưu đến nhà ăn cơm, vừa khéo gặp
Minh Viễn. Một người đàn ông trung niên chừng ba mươi
tuổi trong số đó nhìn nó bằng vẻ mặt đầy kinh ngạc, khôngkìm được nói: “Tiểu Kim, sao cậu lại
ở đây vậy?”
Minh
Viễn cũng hơi ngẩn ra
một chút, sau đó liền khẽ mỉm cười với người đó, thản nhiên đáp: “Dạ em đến
thăm bạn gái thôi.”
Người
đó hơi bất ngờ, ngoảnh đầu nhìn sang phía chú Lưu. Chú Lưu cười nói: “Thằng bé
Tiểu Kim này cũng không tệ
Người
đó cũng vội vàng phụ họa theo: “Đúng là không tệ, đúng là không tệ, mới chừng
này tuổi thôi, vậy mà đã chín chắn vững vàng hiếm có rồi.” Khi nói còn quay
sang cười với Minh Viễn, trong nụ cười mang theo một nét ý vị sâu xa. Minh Viễn
cũng khách sáo gật đầu, rồi điềm nhiên đi thẳng về phía phòng tôi.
Tôi
vốn luôn hé cửa phòng để có thể nhìn ra bên ngoài, thấy nó bước vào, liền vội
vàng chạy lên giường. Nhưng rốt cuộc vẫn chậm một chút, bị nó bắt ngay tại
trận.
“Đã
bảo em chậm một chút rồi mà, sao vẫn cứ hấp tấp như thế, lát nữa lại đau đầu
cho mà xem.” Mới đi vào Minh Viễn đã khẽ trách móc tôi, vừa nói vừa đi tới, vén
chăn ra rồi bế bổng tôi lên nhét luôn vào trong chăn. Tôi vừa đâm vào ngực Minh
Viễn vừa lớn tiếng phản đối: “Xin anh đấy, em đâu phải là bệnh nhân sắp chết,
có cần phải cả ngày rúc trong chăn như vậy không chứ? Cứ thế này, khéo em còn
bị ngạt đến chết ấy.”
“Không
được nói đến chữ đó nữa!”
Câu
nói vô ý của tôi hình như đã kích thích vào thần kinh nhạy cảm của nó, nháy mắt
Minh Viễn đã kích động hẳn lên, giọng nói cũng cao hơn nhiều. Trước giờ nó chưa
từng lớn tiếng gào lên như vậy với tôi.
Căn
phòng lập tức trở nên yên tĩnh, không khí cũng hết sức ngột ngạt và nặng nề.
Nếu như trước đây chỉ là cẩn thận thăm dò, vậy thì hôm nay, tiếng gào của nó đã
biểu đạt một cách rõ ràng những điều mà trong lòng nó đang suy nghĩ.
“Anh...”
Nó nhìn tôi mà chân tay luống cuống, mấy lần đã định nói gì đó, nhưng đều chỉ
mở miệng ra mà chẳng nói được gì. Rồi nó ngồi xuống ngay sát bên cạnh tôi, đưa
tay về phía tôi, bàn tay lạnh ngắt. Minh Viễn không phải như vậy, bất kể lúc
nào, nó cũng đều giống như một lò lửa nhỏ, dẫu trời có lạnh hơn, nó vẫn luôn ấm
áp như một vầng mặt trời.
“Xin
lỗi, em... sau này em sẽ không nói như vậy nữa.” Tôi tựa đầu lên bờ vó, khoác
tay nó, nhỏ giọng hứa hẹn. Ít nhất chúng tôi còn một năm để ở bên nhau. Tôi
không muốn một chút vui vẻ trong quãng thời gian cuối cùng này lại bị bao trùm
bởi nỗi ám ảnh. Nếu có thể, tôi hy vọng
chúng tôi sẽ luôn vui vẻ, cho đến tận ngày mà tôi rời đi.
Nó
xoa nhẹ mái tóc của tôi, khóe miệng hơi nhếch lên để lộ một nụ cười tinh
nghịch, rồi liếc mắt nhìn ra phía cửa, nhỏ giọng nói: “Chắc vừa nãy chú Lưu đã
nghe thấy tiếng anh rồi, em nói xem, liệu có phải bây giờ chú đang đứng
ngoài cửa không nhỉ, chỉ cần anh gào thêm tiếng nữa, chắc chú sẽ lập tức xông
vào lôi anh ra ngoài.”
Tôi
cười bảo: “Anh làm gì mà nói chú Lưu như con rồng phun lửa thế, chú ấy hòa nhã
dễ gần lắm đây.”
“Thôi
đi em!” Minh Viễn dở khóc dở cười nói: “Trong nhà em chỉ có cô Liêu là hòa nhã
dễ gần thôi, còn chú Lưu sớm đã
không ưa gì anh rồi. Đừng thấy thường ngày chú luôn khách sáo với anh mà lầm,
thực ra trong lòng ghét anh lắm đấy. Em không hiểu đâu, đã là người làm cha,
chẳng ai lại ưa con rể cả, cảm
thấy như là con gái mình bị người ta cướp mất vậy. Sau này nếu chúng ta mà có
con gái, anh cũng phải ra vẻ bố vợ một chút mới được, hẳn là oai phong lắm.”
Tôi
cười đến đau cả bụng, thằng nhóc này, mới có tí tuổi đầu mà đã bắt đầu nghĩ đến
chuyện làm bố vợ rồi.
Kết
quả là tôi cũng ngô nghê đi bàn bạc với nó vềchuyện
sau này nên sinh con trai hay sinh con gái, thậm chí đến chuyện giáo dục con
cái và chuyện hôn nhân đại sự của lũ nhóc cũng suy nghĩ đến luôn, viễn cảnh
đúng là xa xôi quá.
Dù
sao trong nhà cũng còn người lớn, Minh Viễn không tiện ở lại
quá lâu, mới hơn tám giờ đã định về rồi. Trước lúc đi, tôi chợt nhớ đến vụ án
đó, liền tiện miệng hỏi một câu. Kết quả là Minh Viễn trầm ngâm hồi lâu mới nhỏ
giọng trả lời: “Bọn anh đã nghe ngóng rồi, nhận thấy có ba người khả nghi.” Vừa
nói nó vừa nhìn ra phía cửa với vẻ thiếu tự nhiên.
Vừ
ánh mắt này của nó tôi liền biết ngay là có vấn đề, thoáng suy nghĩ một chút
liền lập tức hiểu