
n với cậu ta hay là còn muốn làm gì khác nữa?”
Triển Thiểu Huy lạnh lùng nói, anh vẫn rất để bụng chuyện Cố Hạ
từng thích Quý Phi Dương, hơn nữa còn kéo dài vài năm, huống hồ hiện
giờ anh hoàn toàn không biết trong lòng Cố Hạ còn người kia hay không,
loại cảm giác không chắc chắn này giống như một cái gai ghim trong da
thịt, không hề thoải mái chút nào, một khi đụng phải lại cả thấy
đau nhức, anh mới vừa rời khỏi có vài phút thì Cố Hạ đã nói
chuyện với Quý Phi Dương, làm sao anh không tức giận cho được?
“Chúng em chỉ là bạn
bè bình thường thôi, vừa rồi cũng không làm gì cả, anh sao phải làm
vậy?” Cố Hạ đã xác nhận quan hệ với Triển Thiểu Huy thì đã buông
tay với Quý Phi Dương, nhưng hai người cũng coi như là bạn bè, vừa rồi
nói chuyện với nhau là rất bình thường, “Anh là một người đàn ông
mà sao lại nhỏ mọn như vậy chứ?”
“Anh nhỏ mọn?” Ánh
mắt Triển Thiểu Huy như đang có một ngọn lửa bùng cháy, “Có phải em
cảm thấy anh nên hào phóng một chút để thành toàn cho hai người
không?”
“Anh thích nghĩ sao thì
nghĩ.” Cố Hạ biết anh đang ghen nhưng mà anh càng nói càng quá đáng,
cô cũng không chịu thua, gạt tay anh ra đi về phía bên kia.
Tâm trạng của Triển
Thiểu Huy vô cùng nặng nề buồn bực, ngồi xuống kế bên cô, hai người
hậm hực không nói lời nào. Những người khác chuẩn bị tới mời rượu
bắt chuyện với Triển Thiểu Huy, nhìn thấy sắc mặt Triển Thiểu Huy
không tốt lắm cũng đều thức thời bỏ đi. Triển Thiểu Huy ngồi một
chỗ chờ Cố Hạ nói lời xin lỗi anh hoặc là nói mấy câu làm hòa, Cố
Hạ cảm thấy mình không hề làm gì sai nên người phải nói lời này
trước phải là Triển Thiểu Huy, nếu không sau này ngộ nhỡ anh lại đưa
ra yêu cầu vô lí như vậy nữa thì làm sao.
Triển Thiểu Huy đã
nhịn không được nữa, “Vừa rồi cậu ta nói gì với em?”
“Cậu ta?” Cố Hạ giả
ngốc, “Ai cơ?”
“Em còn giả vờ cái
quái gì nữa?” Triển Thiểu Huy lạnh lùng nói, “Vừa rồi em nói gì
với Quý Phi Dương?”
“Thì ra cậu ta chính
là chỉ Quý sư huynh, không ngờ anh lại biết anh ấy.” Cố Hạ mỉa mai.
Triển Thiểu Huy ném
sang một ánh mắt sắc bén, Cố Hạ liếc anh một cái rồi chậm rãi
nói: “Không nói gì cả, anh ấy chỉ hỏi có phải em đi cùng với anh
không, em nói đúng vậy ạ, nói anh uống nhiều quá nên đi vào toilet
rồi, đây chỉ là những lời hỏi thăm bình thường vậy mà dáng vẻ này
trong tư tưởng của người khác lại trở thành những hành động không
đúng đắn.”
Cố Hạ nhếch miệng,
nói: “Anh ấy còn nói tửu lượng của anh rất tốt, không dễ say như
vậy, em thấy bây giờ tinh thần của anh cũng rất tỉnh táo, không cần
phải lo lắng anh sẽ bị say nữa rồi.”
Trong lòng Triển Thiểu
Huy không được thoải mái, kế hoạch đã lên sẵn bây giờ lại thoáng cái
tan tành, hiện giờ cũng không còn tâm trạng uống rượu nữa, Cố Hạ
còn nói thêm: “Ách, nếu như anh không say vậy em nghĩ nên về sớm một
chút, ngồi thơ thẩn trong này không bằng về nhà nghịch máy tình thì
hơn.”
Triển Thiểu Huy nhìn
Cố Hạ ngồi bên cạnh rõ ràng đã không còn kiên nhẫn, càng lúc càng
không có tâm trạng làm gì nữa, rời khỏi bữa tiệc sớm. Trên đường đi,
anh vẫn giữ dáng vẻ buồn bực làm cho Cố Hạ cũng buồn bực theo, mắt
khép lại dựa vào cửa kính xe giả vờ buồn ngủ, mặc kệ con người
hẹp hòi này. Lái xe đến dưới lầu nhà cô, ngay cả lời tạm biệt
Triển Thiểu Huy cũng không nói với cô, mặt lạnh lùng, Cố Hạ vừa lên
lầu vừa oán thầm, “Tên đàn ông keo kiệt nhỏ mọn, cũng không thèm dỗ
dành người ta nữa, vậy mà còn mang chờ tôi dỗ dành anh, anh cứ chờ
xem! Tôi đến với anh để nói chuyện yêu đương chứ không phải ăn no rỗi
việc mà chuyên môn đi theo hầu hạ đại thiếu gia nhà anh…”
Hai ngày sau Triển
Thiểu Huy cũng không hẹn cô đi ăn cơm, ngay cả điện thoại cũng không
gọi tới, Cố Hạ cũng sống chết không thèm gọi cho anh, không thể nuông
chiều đại thiếu gia kia, ngộ nhỡ tạo thành tật xấu thì sau này cô
phải làm thế nào? Triển Thiểu Huy để bụng chuyện Cố Hạ cười cười
nói nói với Quý Phi Dương, lại còn tỏ ra mình rất có lí, buổi tối
anh dứt khoát gọi mấy anh em ra ngoài ăn cơm, cũng không biết nói về
chủ đề nào, về sau bàn luận về chuyện phụ nữ, Tiểu Ngũ nói như
thật, “Đại ca, không thể quá nuông chiều Cố Hạ, phụ nữ mà anh càng
nuông chiều thì bọn họ càng sĩ diện; có đôi khi phải lạnh nhạt với
họ một chút thì bọn họ mới có thể mình đã làm không tốt ở chỗ
nào, mới có thể đến nịnh nọt anh…”
Trịnh Giang Hà đánh