
ên Trăn, ngay từ lúc ban đầu, thuần túy
là vì Hứa Liên Trăn là bạn gái đầu tiên mà anh trai Tưởng Chính Nam của
cô dẫn đến ra mắt mình, cho nên cô có chút tò mò với Hứa Liên Trăn, nghĩ muốn hiểu biết nhiều hơn.
Sau lại phát hiện tính tình Hứa Liên Trăn lạnh nhạt bình thản, cũng
không vì cô là con gái của ai, em gái của ai, mà liều mạng nịnh bợ gì
đó. Cùng Hứa Liên Trăn đi dạo phố mua đồ vật này nọ, tốt thì cô ấy nói
tốt, không tốt liền lắc đầu, không có nửa điểm dáng vẻ kệch cỡm cùng giả dối. Vì vậy cô liền thích Hứa Liên Trăn.
Lần đó trong lúc đi dạo phố có chuyện xảy ra, càng làm cho cô cảm
thấy Hứa Liên Trăn là thật lòng với cô. Từ nhỏ đến lớn cô không có bạn
bè tri kỷ như vậy, cho nên tự nhiên sẽ nổi ý muốn thân thiết, thường
xuyên tới đây.
Hôm nay cô biết được chân của Hứa Liên Trăn bị trẹo, liền hẹn Diệp Anh Chương cuối tuần cùng nhau đi đến nhà Tưởng Chính Nam.
“Hứa tiểu thư bị thương có nghiêm trọng không?” Diệp Anh Chương lo
lắng, chính là không biết có phải là vết thương cũ tái phát từ lần trước Hứa Liên Trăn bị hay không. Lần đó, nếu không phải do anh, cô cũng sẽ
không bị như thế.
“Hẳn là không nghiêm trọng lắm đâu? Liên Trăn nói đều ổn cả rồi.”
Vì là ngày cuối tuần, Tưởng Chính Nam cũng ở nhà. Hứa Liên Trăn đã có thể đi lại. Tưởng Chính Tuyền hỏi làm sao chân cô lại bị trẹo, Hứa Liên Trăn chỉ cười cười, nói là chính mình không cẩn thận.
Bốn người hàn huyên trong chốc lát, Tưởng Chính Tuyền liền đề nghị
mọi người chơi bài. Hứa Liên Trăn không chơi trò chơi của người giàu
sang này, cho nên ngồi ngay tại bên cạnh xem mọi người chơi.
Diệp Anh Chương thấy Hứa Liên Trăn rất tự nhiên mà ngồi xuống sofa
bên cạnh Tưởng Chính Nam, vẻ mặt dịu dàng nhìn bài trong tay Tưởng Chính Nam. Tưởng Chính Nam cười đáp lại, đem bài giơ đến trước mặt cô, để cho cô nhìn thật kỹ.
Lòng Diệp Anh Chương nổi lên chua xót, cụp mắt, dừng ở mặt thảm, rồi
lại là sửng sốt, Tưởng Chính Nam cùng Hứa Liên Trăn hai người đi hai đôi dép lê tình nhân cùng kiểu nhưng khác màu. . . . . .
“Diệp đại ca, đến lượt anh . . . . . . anh có đi không a?”
Diệp Anh Chương lúc này mới hoàn hồn: “A, không có. Bỏ lượt. . . . . .”
Ba người xoay ngang rõ ràng là Tưởng Chính tuyền yếu nhất, đánh tới
một hồi, Tưởng Chính Tuyền cũng không còn hứng nữa, liền tán gẫu lần
trước cùng đi chơi, nói chờ Liên Trăn khỏe lại, chọn ngày rảnh rỗi cùng
nhau đi chơi.
Trong lúc nhất thời chợt nghe được tiếng nói thanh thúy giòn vang của Tưởng Chính Tuyền cùng Hứa Liên Trăn bàn bạc đi nơi nào. Trong nước hay nước ngoài, Âu Mĩ hay là Australia. . . . . . Cuối cùng Tưởng Chính
Tuyền cho ra cái kết luận, chạy tới chạy lui vẫn là ở bờ biển chơi vài
ngày thích hơn. Về bờ biển, lại tán gẫu là đi du thuyền hay là đi cái
gì. . . . . .
Cuối cùng còn nhắc đến chuyện Tưởng Chính Nam và Diệp Anh Chương so tài bơi lội.
Về kết quả lần đấu trước, kỳ thật đến hiện tại Hứa Liên Trăn vẫn còn
có chút kinh ngạc, sao Tưởng Chính Nam lại có thể thắng Diệp Anh Chương
chứ. Phải biết rằng, người xuất thân từ nghiệp vụ cảnh sát như Diệp Anh
Chương, phương diện vận động ai không phải mười hạng toàn năng a. Cho dù kỹ thuật có cao thấp, nhưng năng lực là không thể coi thường.
Tưởng Chính Nam nghe xong lúc sau, thật hưng trí, buông bài trong tay xuống, hướng Anh Chương mỉm cười đề nghị nói: “Anh Chương, hay là chúng ta so tài lần nữa đi” Diệp Anh Chương còn chưa kịp đáp lại, Tưởng Chính Tuyền đã đứng vọt dậy, giơ cằm nói: “Thi thì thi, Diệp đại ca đúng
không?”
Diệp Anh Chương ảm đạm cười, từ chối cho ý kiến. Tưởng Chính Nam lôi
kéo Hứa Liên Trăn đứng lên: “Đi, cải lương không bằng bạo lực.”
Tưởng Chính Tuyền kéo tay Diệp Anh Chương, cổ vũ anh nói: “Diệp đại
ca, lần này nhất định là anh thắng.” Tưởng Chính Nam tức giận lại bất
đắc dĩ liếc mắt một cái nhìn đứa em gái ruột thịt của chính mình, lắc
đầu thở dài cùng cười khổ: “Ai, trách không được cổ nhân nói con gái
hướng ngoại, nước tràN khỏi bát. Em a, không biết xấu hổ làgì! Đúng là
chả được nết gì!”
Hai người thay đổi quần áo xong, ngay tại bể bơi bên ngoài chính thức mở màn đua tài, anh đuổi tôi truy, trong bể bơi bọt nước văng tung tóe.
Tưởng Chính Tuyền nói với Liên Trăn: “Kỳ thật lúc còn rất nhỏ anh tôi đã luyện bơi lội, khi đó mới học mẫu giáo thầy giáo đã bảo anh tôi là
mần non tốt, nói cái gì phải cố gắng bồi dưỡng, về sau nhất định có thể
giành giải quán quân quốc tế gì đó. Anh tôi cũng thích bơi lội, chính là ông nội của tôi luyến tiếc, nói làm vận động viên rất khổ, Tưởng gia
mấy đời độc đinh . . . . . . Nếu lúc đó kiên trì tập luyện, nói không
chừng có thể giành quán quân gì đó nha. . . . . .”
Đích thực hai người sàn sàn như nhau bất phân thắng bại, nhưng cuối cùng vẫn là Tưởng Chính Nam hơn một cánh tay.
Tưởng Chính Tuyền đưa khăn tắm cho Diệp Anh Chương, cổ vũ nói: “Diệp
đại ca, so với lần trước có tiến bộ nga. Lần sau khẳng định anh sẽ
thắng.”
Tưởng Chính Nam nghe vậy, mỉm cười nhìn đứa em gái “Ăn cây táo, rào
cây sung”, cũng chỉ biết lắc đầu thở dài. Vừa quay đầu, đã thấy tầm m