
ắt
Hứa Liên Trăn yên lặng dừng ở trên người Diệp Anh Chương , giống như
ngây ngốc.
Tưởng Chính Nam cố nén sắc mặt, một cơn tức giận vô danh xông lên,
tiến lên ôm chặt lấy cổ tay Hứa Liên Trăn: “Đi, cùng tôi đi tắm rửa.”
Diệp Anh Chương cùng Tưởng Chính Tuyền vẫn đứng ở bên cạnh, thế nhưng
hắn lại nói trắng phớ như vậy. Hứa Liên Trăn hé ra khuôn mặt cười đột
nhiên một tầng mây đỏ, nhất thời cảm thấy xấu hổ không biết trốn đi đâu
mới được.
Khóe miệng Tưởng Chính Nam gợi lên độ cong như có như không ngẩng đầu hướng Diệp Anh Chương nói: “Hai đứa cứ tự nhiên, anh đi tắm rửa một
cái.”
Sắc mặt Tưởng Chính Nam âm trầm lôi kéo tay Hứa Liên Trăn mà đi, để
lại Tưởng Chính Tuyền cùng Diệp Anh Chương ở bên cạnh bể bơi.
Mãi cho đến khi tới cầu thang Hứa Liên Trăn mới nhận thấy đau nhức từ cổ tay truyền tới. Tưởng Chính Nam vẫn như trước chặt chẽ túm tay cô,
không chút nào thương tiếc mà lôi kéo cô đi về phía trước. Hứa Liên Trăn định rút cánh tay lại, nhưng mới vừa động, đã thấy hắn quay đầu, ánh
mắt tức giận nhìn cô liếc mắt một cái.
Người này có điểm là lạ.
Tiến vào phòng ngủ, Tưởng Chính Nam liền”ầm” một tiếng dùng chân đá cửa phòng. Cô bị hắn kéo lại trước người, áp chặt trên cửa.
Hắn đè lên cô, từ trên cao cúi xuống nhìn, suy nghĩ lòng vòng không
biết thế nào liền thốt ra : “Cô chưa từng nhìn thấy đàn ông sao, đâu mà
phải nhìn chằm chằm Diệp Anh Chương thế hả. . . . . .”
Bất quá cô chỉ là nhìn vết sẹo trên cánh tay Diệp Anh Chương mà thôi. . . . . . Vết sẹo kia là bằng chứng duy nhất chứng minh quá khứ. . . . . . Đã từng xảy ra, sau đó hết thảy lại biến mất không chút dấu vết .
Hứa Liên Trăn mờ mịt khó hiểu lo lắng nhìn sắc mặt của hắn, không
hiểu sao sắc mặt hắn lại có thể biến nhanh như vậy, rõ ràng mới vừa rồi
tâm tình vẫn còn không tồi đâu. . . . . .
Đồng tử trong veo, sóng mắt như nước, bộ dáng một mảnh vô tội. Lòng
Tưởng Chính Nam dâng lên cảm giác nôn nóng cùng phẫn hận khó tả tựa như
có ngọn lửa đang thiêu đốt trong lồng ngực, thầm nghĩ tìm kiếm cái gì đó để phát ra.
Tầm mắt thấp xuống, liền nhìn thấy xương quai xanh mảnh khảnh của cô, trắng nõn mà yếu ớt. Yết hầu Tưởng Chính Nam căng thẳng, nhẹ nhàng bao
trùm lên.
Thân mình Hứa Liên Trăn cứng đờ, bản năng ngoái mặt đi, cánh môi
Tưởng Chính Nam dừng ở trên cổ của cô. Hắn cũng không hiểu sao mình vẫn
duy trì tư thế này, hơi thở ấm áp, trêu chọc cô, thoải mái mà lại khó
chịu.
Rốt cuộc hắn bị làm sao vậy? Nhưng cô chưa kịp nghĩ ngợi gì, nụ hôn
của Tưởng Chính Nam đã đổ ập xuống, hai tay xé rách quần áo của cô. . . . . .
Giống như thống khổ lại giống như an ủi, cảm giác choáng váng đánh úp lại. . . . . . Cô nắm cánh tay hắn, thân mình căng thẳng, giống con mèo nhỏ phát ra tiếng cầu xin mê người: “Đừng. . . . . . Từ bỏ. . . . . .”
Tưởng Chính Nam hôn ở môi cô, dùng sức mà cắn. Hứa Liên Trăn chỉ cảm
thấy trước mắt mờ mịt, cô túm lấy tay hắn, dùng hết toàn bộ khí lực cắn
một cái thật mạnh. Động tác của hắn khẽ chựng lại, nhưng rất nhanh lại
càng càn rỡ mà ra vào trong cơ thể cô.
Miệng ngập mùi máu tanh. . . . . . Cô dốc toàn bộ khí lực trên người
cắn một phát thật mạnh nữa, giống như muốn cắn đến khi thịt trên người
hắn lả ra mới thỏa lòng . . . . .
Cô càng cắn, hắn lại càng hưng trí. Từ trước đến giờ hắn là kẻ thích
tra tấn người khác, hôm nay lại hưng trí. Cho nên ra tay không chút lưu
tình.
***
Thời điểm Hứa Liên Trăn tỉnh lại, trong phòng một mảnh đen tuyền, bật đèn lên, nhìn nhìn đồng hồ, không khỏi sửng sốt, đã là buổi tối .
Bên giường không có người, trong phòng cực yên tĩnh. Hứa Liên Trăn
chỉ cảm thấy cả người đau nhức, thầm nghĩ không muốn nhúc nhích. Chính
là bụng lại kháng nghị. . . . . .
Cô cực kỳ thong thả ngồi dậy, chân trần dẫm lên thảm, vào phòng thay
quần áo. Tùy tay lấy một cái quần trắng để thay, lúc này mới chuẩn bị
xuống lầu. Vô thức quay đầu lại nhìn đống quần áo được gấp gọn gàng
trong ngăn tủ, quần áo của hắn ngăn ngắn xếp sang một bên, nhưng cũng đã chiếm một nửa tủ quần áo của cô.
Lòng cô sợ run, dâng lên một trận bủn rủn khó hiểu.
Đi đến cầu thang, mơ hồ nghe thấy tiếng Tưởng Chính Tuyền từ dưới lầu truyền đến.
Cô ta và Diệp Anh Chương còn chưa có đi. Do đó không khỏi ngừng bước, xoay người nghĩ muốn quay về phòng. Cô và hắn ở trên lầu dây dưa lâu
như vậy, mà sau đó cô lại ngủ thiếp đi, hai người bọn họ cũng không phải kẻ ngốc, sao mà không đoán ra đã có chuyện gì xảy ra chứ? Tưởng tượng
đến đây, vành tai Hứa Liên Trăn nhất thời cũng nóng lên, ngay cả tầm mắt cũng không biết trốn đi đâu .
Vì thế, rón ra rón rén trở lại phòng của chính mình, uống một ly nước ép, tiếp tục ngủ tiếp. Cũng không biết là mệt mỏi hay là do ban nãy ngủ chưa đủ, thế nhưng đêm nay cô không hề mộng mị, ngủ thẳng đến sáng mới
tỉnh dậy.
Trong lòng có cảm giác mơ hồ khác thường, Hứa Liên Trăn cũng không có nghĩ nhiều, lười biếng vung tay. Vô thức chạm phải gì đó, cô bỗng dưng
trợn mắt, rốt cục biết chính mình vì sao mà tỉnh dậy. Bởi vì mặt Tưởng
Chính Nam dựa vào quá gần, hơi thở nóng ấm, đều đều phun trê