
m “Qủy Quyệt”
phần 2, có ông ma biến thái thích mắt áo cưới đen thui cười tươi như hoa cầm dao giết người a~ đáng sợ quá [run rẩy'>.
Vì thế, chúng ta đưa ra kết luận, Nham Nham hận cha không phải vì ông bỏ bê cậu suốt bao
năm, ko phải vì ông lấy vợ khác, ko phải vì ông quên cậu, cũng ko phải
vì những lời nói vô tình của ông dành cho cậu…. Mà chủ yếu là vì ông đã
ko nhặt xác cho cậu lúc cậu bị hại chết. Rõ ràng là sâu trong tim cậu
vẫn thương cha mình, đặc biệt là khi nhìn thấy tấm ảnh chụp chung của
hai cha con.
Có một chi tiết đáng chú ý
“Trời
biết ngày trọng sinh về 15 tuổi, y nhìn thấy cha mẹ nhiều năm không gặp, trong tích tắc, thiếu chút nữa nhào qua chất vấn: vì cái gì không nhặt
xác cho con?
Điên cuồng hò hét lắng đọng trong lòng nhiều năm.
Y nhịn lâu như vậy, hôm nay vẫn nhịn không được.”
Vãi Nham Nham, cậu ấy ko biến thái trong thầm lặng là giỏi lắm rồi, chứng
tỏ là sức mạnh tinh thần của Nham Nham vô cùng cường đại =.= Gặp ai khác chắc nó tự sát hay biến thành biến thái giết người rồi =.-~
Nhớ
có đọc trong ngôn tình bộ cái gì Gia, trọng khẩu vị gì đó, nữ chính cũng bị cha mẹ anh chị và người yêu ruồng bỏ, đến khi bị xe tông chết cũng
chẳng ai thèm nhặt xác dùm cho, phiêu phiêu thấy họ còn hả hê vui vẻ,
thế là biến thành biến thái chuyên giết người biến người ta thành tiêu
bản rồi gắn dây vào giật giật như đang chơi rối =.=~ Còn cười hả hê đắc
chí nữa chứ, eo ôi. Thôi thì cái đó cũng tạm chấp nhận được đi, nhưng
Vân ko hiểu Biến thái mà còn đi cua trai tùm lum, tiểu tam tiểu tứ ko là sao ko biết nữa, Mấy anh nam chính nam phụ nam pháo hôi này chắc cũng
có máu biến thái (hình như trong đó cũng có sát thủ biến thái thiệt) mới thích nổi chị này.
Khổ thân, vẫn yêu kiểu như Nham Nham hơn, tối
tăm hắc ám nhưng vẫn yêu đời yêu người, lâu lâu ức quá lộ mặt khè nhau
trả thù chút thôi.
Lương Khuê dựa vào xe, nhìn lên cổng chính bệnh viện, dưới chân tàn
thuốc lá bay đầy đất. Hắn nhìn đồng hồ, đợi nửa giờ, gia đình nọ chắc
cũng sắp ra.
Cổng bệnh viện xuất hiện thêm vài người, quả nhiên là gia đình Ông Tô. Lương Khuê cả giả mù sa mưa mỉm cười cũng cười không
nổi, đi thẳng qua nói: “Chú ơi, thân thể khỏe chưa ạ?”
Ông Tô khóe miệng co quắp, đứng thẳng kéo bả vai chậm rãi đi lên phía trước, không
trả lời Lương Khuê. Mẹ kế thở dài, giúp chồng mang hành lý ném lên xe,
quay đầu nói với Lương Khuê sắc mặt không tốt: “Lão Tô từ khi tỉnh liền
không thích nói chuyện, chúng tôi cũng không giấu cậu, cậu đừng quấn
quít lấy ổng hỏi tung tích Tô Nham, ổng thật sự không biết.”
Lương Khuê không tin tưởng lắm, nhưng cũng không thể không tin. Tô Nham đã
cùng cha mình căng thẳng, mặc kệ ông già có sống chết cũng không kỳ
quái. Nhưng hắn thật sự tuyệt vọng rồi[1'>, thật sự không biết nên đi nơi nào tìm. Ngày nào cũng há miệng chờ sung ở tất cả mọi nơi, hoàn toàn
không có chút tin tức, hắn đang tìm Tô Nham, trường học đang thúc Tô
Nham, Thư Kế Nghiệp cũng đang kiếm Tô Nham.
Đã mười ngày, vẫn không có chút tin tức của Tô Nham.
Lương Khuê nhìn xe gia đình Ông Tô dần dần đi xa, hung hăng giẫm nát tàn thuốc. Xoay người lái xe đến nơi khác.
Bôn ba một ngày khoảng chín giờ đêm mới về đến nhà, kỳ quặc chính là mẹ hắn ngơ ngác ngồi trên ghế sa lon, thấy hắn trở lại, Lương mụ mụ cứng ngắc đứng dậy, muốn nói lại thôi nhìn con trai.
“Mẹ, mẹ muốn nói gì ư?” Lương Khuê hỏi thẳng.
Lương mụ mụ gật đầu, kỳ quái dò xét hắn: “Gần nhất con bận cái gì? Sao lại tiều tụy như vậy.”
“Không có việc gì. Mẹ muốn nói gì ạ?”
Lương mụ mụ ho nhẹ, nhăn nhó nói: “Cha con… Hôm nay tăng ca, không có về nhà.”
“…” Lương Khuê trợn mắt, mẹ là ý gì? Cha không về nhà… Là hoài nghi cha có
bồ nhí? Lương Khuê lập tức một cái đầu hai cái đại[2'>, cha hắn như thế,
hẳn là không có khả năng có bồ nhí đâu ha? Lương Khuê không tưởng tượng
được dáng vẻ hèn mọn bỉ ổi khi cha hắn ôm một tiểu honney anh anh em em.
“Mẹ, mẹ chớ suy nghĩ lung tung, hơn phân nửa là hiểu lầm.” Lương Khuê nghẹn nửa ngày, nghẹn ra một câu như vậy.
Lương mụ mụ nhanh chóng lắc đầu, nói nhỏ: “Là mẹ tận mắt nhìn thấy , sao có thể có sai.”
Lương Khuê trong lòng trầm xuống, cha thật có bồ nhí? Không đúng, nếu mẹ từng nhìn thấy, sao lại trấn định như thế chứ.
“Mẹ, mẹ rốt cuộc nói chuyện gì? Dì Hồng, còn cơm khuya không? Lấy cho tôi
chút gì ăn, đói bụng đến đau dạ dày rồi.” Lương Khuê mỏi mệt nằm vật lên sofa.
Lương mụ mụ túm con dậy, thần kinh hề hề nói: “Ba của con ổng… Ổng xem phim…”
“Phim sex?” Lương Khuê gọn gàng dứt khoát.
Lương mụ mụ đập qua một cái: “Mày nói lung tung, ba mày hôm qua ngồi trong
phòng sách coi 《núi Brokeback》! Chính là bộ phim đồng tính luyến ái đặc
biệt nổi tiếng gần đây! Con nói cha con là làm sao vậy? Trước kia ông cả phim tình yêu bình thường cũng không thèm nhìn, sao đột nhiên lại xem 《 núi Brokeback 》, mà còn chưa hết, hôm nay mẹ phát hiện không ít sách
vở có liên quan đến đồng tính trong phòng sách, tất cả đều là mới tinh,
chừng vài chục cuốn lận.”
Lương mụ mụ hô hấp dồn dập, hiển nhiên trong lòng rất loạn.
“Chuyện này cứ