Truy Đuổi

Truy Đuổi

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 323320

Bình chọn: 8.00/10/332 lượt.

ng đang chau mày đứng ngồi không yên. Đúng lúc Nhan Hoan

cũng trông thấy anh, cô đứng bật dậy, động tác quá mạnh khiến chiếc ghế

cũng chấn động theo.

Hai người nhìn nhau qua tấm cửa kính, mấy vị phó Tổng giám đốc vỗ vỗ

vai anh rồi cười rời đi. Tiêu Trạch vừa đẩy cửa vào, Nhan Hoan đã hỏi:

“Tại sao muốn đua xe với Dạ Sâm?”

Tiêu Trạch không nói, bước từng bước tới gần cô, nhìn thật sâu vào đôi mắt long lanh ngập tràn vẻ lo lắng.

“Vì em đúng không? Có thể…” Cánh môi bị đầu ngón tay anh chặn lại.

“Suỵt…” Tiêu Trạch nói: “Lúc em đấu với DK anh cũng đã nói giống như vậy, đừng khuyên anh, Nhan Hoan.”

Nhan Hoan nắm lấy ngón tay của anh dời đi, “Không giống em, em đấu

với hắn, bởi vì em tin chắc mình có thể thắng, anh thì sao? Anh có sự

chắc chắn này không? Ngay cả em, anh cũng không thắng được, làm thế nào

thắng hắn?”

“Nói thẳng quá, không thể để cho anh chút mặt mũi sao?”

“Em chỉ nói thực tế.”

Tiêu Trạch mỉm cười, ngón cái vuốt ve gương mặt mịn màng tinh tế,

nói: “Thực tế mà em biết là tỉ lệ anh thắng Dạ Sâm gần như bằng không,

còn thực tế mà anh biết là hắn không lúc nào không nhớ thương em, luôn

nghĩ cách để giành được em. Lần đó Lãnh Ngự Thần đánh nhau với hắn vì

em, anh đang ở Anh Quốc, bây giờ anh đã trở về, tuyệt đối không thể để

mặc cho hắn năm ngày ba bận xuất hiện trước mặt em, quấy nhiễu em. Anh

nói rồi, ai dám giành giật em với anh, anh sẽ liều mạng với kẻ đó. Có

nắm chắc hay không không quan trọng, quan trọng là anh phải bảo vệ tốt

cho em không bị hắn hoặc là người đàn ông khác quấy rối. Đối với Dạ Sâm, anh chỉ có thể sử dụng cách thức mà cả hai người đều am hiểu này.”

“Hắn thích gây sự, em có thể trốn tránh hắn, để bảo vệ em không cần dùng cách bạo lực như vậy.”

“Nhưng hắn là kẻ bạo lực, kẻ bạo lực bình thường đã bắt đầu chơi là sẽ không có giới hạn.”

“Chiếc xe kia của anh có thể chịu đựng được không? Reventon không thể so với GTR, chạy đường núi bất cứ lúc nào cũng có thể bị trượt, nếu vậy thì, dùng xe của em.”

“Không được.” Tiêu Trạch lập tức bác bỏ.

Nhan Hoan nhăn mày hỏi: “Tại sao không được?”

Tiêu Trạch nói: “Cả em cả Reventon đều nằm trong ván cược.”

“Tiêu Trạch!” Nhan Hoan nổi giận.

“Anh cam đoan với em, anh sẽ không để thua mất em, càng không để xảy ra chuyện gì hết. Tin tưởng anh một chút được không?”

“Nhưng mà…”

“Không nhưng gì cả…” Làn môi ấm áp hạ xuống, trăn trở triền miên, cô rất cần một nụ hôn để có thể thả lỏng tâm tình.

Tiêu Trạch vỗ về người trong ngực, ánh mắt dữ dằn đảo qua bức tường

thủy tinh, đám thư ký cầm đầu là Amy đều nghẹn họng nhìn trân trân, tất

cả lập tức biến sắc, hoảng sợ quay người, người thì cầm tờ báo lên nhưng lại đọc ngược, người thì cầm con chuột lên để gọi điện thoại, nhất thời tình thế hỗn loạn vô cùng.

Trước khi còn có thể khống chế sự nhiệt tình, Tiêu Trạch vội vàng

dừng ngay lại, Nhan Hoan đề nghị đến chỗ Aken xem băng ghi hình trận đấu của Dạ Sâm, Tiêu Trạch lại muốn cô cùng anh đến kiếm đạo quán, hơn nữa

lại rất kiên quyết. Nhan Hoan cho rằng anh muốn thả lỏng tâm tình trước

trận đấu, không muốn nhắc đến bất kỳ chủ đề gì có liên quan đến đua xe.

Trong kiếm đạo quán, Tiêu Trạch trịnh trọng đặt vào tay Nhan Hoan một bộ đồng phục kiếm đạo hoàn toàn mới, anh nói: “Sau lần đó anh đã gọi

người làm cho em một bộ theo yêu cầu, thử xem có vừa không.”

Hành động của anh khiến Nhan Hoan vô cùng kinh ngạc, nhìn trong ánh

mắt anh có sự mừng rỡ, cô nhắc lại câu chế giễu của anh ngày đó: “Không

phải nói em thích hợp luyện tản đả à?”

Tiêu Trạch nhướng mày, trêu chọc cô: “Tản đả ở trong kiếm đạo.”

“Hừ!” Nhan Hoan ôm bộ đồng phục kiếm đạo màu xanh đậm như nâng bảo

bối, đi vào phòng thay đồ, sau khi lần lượt cởi trang phục của mình, cô

mặc bộ đồ kiếm đạo vào, nhưng loay hoay mãi vẫn chưa mặc xong.

Tiêu Trạch khoanh tay chờ ở cửa nói vọng vào: “Có cần anh giúp em một tay không?”

Nhan Hoan nản chí thả cái đai lưng xuống, bất đắc dĩ nói: “Cần.”

Tiêu Trạch đẩy cửa bước vào, huýt sáo nhìn đôi chân dài đang lộ ra

ngoài, anh đưa tay định cởi áo. Nhan Hoan đè tay anh lại: “Này, người ta buộc lại rồi.”

“Xấu lắm.” Tiêu Trạch lần lượt cởi dây buộc từ ngoài vào trong, đầu

ngón tay vô tình cố ý lướt qua làn da nhẵn mịn, sau đó lại từ trong ra

ngoài buộc lại thành nút thắt đẹp đẽ. Sau đó anh giúp cô mặc quần, thắt

đai lưng, sợi đai trước đó vật lộn mãi không xong, bây giờ dễ dàng biến

thành một cái nơ vừa xinh xắn vừa chắc chắn trong tay anh.

Bàn tay của nghệ thuật gia!

“Tiêu Trạch.”

“Hử?”

“Anh có vẽ tranh lại không?”

Tiêu Trạch nhét gọn gàng phần thừa của đai lưng, nói: “Vậy em có kéo đàn lại không?”

Nhan Hoan vô ý thức siết chặt bàn tay, lắc đầu.

Tiêu Trạch đứng dậy, ngón trỏ gãi gãi cằm cô, nói: “Anh vẫn luôn luôn vẽ.”

Đồng phục kiếm đạo màu xanh đậm mặc trên người cô cực kỳ bảnh, trông

vô cùng khí thế. Tiêu Trạch không đeo dụng cụ bảo hộ, đi chân trần cùng

cô tập luyện cách thức dàn trận cơ bản nhất, những tiếng hò hét quanh

quẩn trong kiếm đạo quán mênh mông, sau đó không biết là ai khiêu chiến

trước, hai thanh kiếm


Disneyland 1972 Love the old s