
ận xong mới thở khó nhọc nói: “Em không để anh ta chạm vào lưỡi.”
Đầu lưỡi liếm qua cánh môi bị giày vò đến sưng đỏ, hơi rỉ ra một ít
máu. Tiêu Trạch khàn giọng trêu chọc cô, “Vậy sao? Con ma lem.”
“Ai là con ma… Á…” Chiếc lưỡi thơm tho đột nhiên bị ngậm lấy khiến cô không thể nói được, chỉ nghẹn ngào kêu lên.
Bên ngoài phòng bệnh, Giản Ninh tựa vào cửa sổ cười trộm, nhìn hai kẻ đang nằm trên mặt đất, Lý An Thần mổ một cái rất nhanh lên mặt cô. Giản Ninh trừng mắt, đấm mạnh vào người anh ta, Lý An Thần vội vàng giơ tay
ra hiệu yên lặng, ý bảo cô đừng làm ồn ảnh hưởng đến hai người đang lăn
trên đất trong kia. Giản Ninh xoa tay, xắn tay áo quay người lại, sửng
sốt. Lý An Thần cũng quay lại, sắc mặt cứng đờ, gọi một tiếng: “Anh
Lãnh.”
GTR vừa xuất viện đã lại vào viện, cũng may chỉ là bệnh nhẹ, vài ngày là có thể khắc phục được. Sau khi ngọt ngào một lúc với Nhan Hoan ở
cổng xưởng sửa chữa, Tiêu Trạch mới lái xe rời đi. Xa xa ven đường,
trong một cỗ Phaeton [1'> hiếm gặp, Lãnh Thế Hùng nhìn người đang đi vào
trong xưởng ở đằng xa, tiếng thở dài buông xuống cùng với tiếng lá cây
khô xào xạc.
[1'> Xe hơi Volkswagen Phaeton: xe hơi thể thao cao cấp của Đức.
Trang đầu của báo tài chính kinh tế lẫn tạp chí văn nghệ ngập tràn
ảnh chụp chung của Tiêu Trạch và anh em Lãnh Thị, khóe miệng bầm máu và
sống mũi bị thương, toàn bộ hình ảnh khiến người xem bật cười, truyền
thông đưa tin loạn xạ về thương tích của cả hai, đồng minh duy nhất cùng chống địch tứ phương giờ đây quan hệ đã bắt đầu rạn nứt. Hai người bị
thương vốn không nên xuất hiện nhưng lại cố tình phơi bày ra thương
tích, có lẽ chính là muốn nói với tất cả mọi người, quan hệ hữu hảo giữa Lãnh Thị và Tần Vũ sắp đi tới hồi kết.
Lãnh Thế Hùng rất không hài lòng về chuyện này, nghiêm khắc răn dạy
Lãnh Ngự Thần một trận, đối với Lãnh Thị bốn bề là địch, lúc này mà biến bạn thành thù không phải là chuyện tốt. Lo lắng sự thật sẽ giống như
miệng lưỡi truyền thông, Lãnh Thế Hùng bèn gọi điện cho Tiêu Kiến Đông,
mở miệng gọi một tiếng ông anh, thăm dò Tần Vũ đồng thời tỏ rõ quyết tâm của mình, còn đề cập đến chuyện cưới xin của Lãnh Tiểu Mạn và Tiêu
Trạch.
Lúc ấy Tiêu Trạch đang ngồi ngay bên cạnh Tiêu Kiến Đông, cũng may
Tiêu Kiến Đông không tỏ thái độ gì rõ ràng về đám cưới này, nếu không
Tiêu Trạch sẽ hất tung cả bàn.
Cúp điện thoại, Tiêu Kiến Đông nói với Tiêu Trạch: “Biết Lãnh Thế
Hùng cho Tiểu Mạn cái gì làm của hồi môn không? Năm mươi phần trăm cổ
phần của Lãnh Thị, cưới con bé đồng nghĩa với việc sẽ có được cái gì,
không cần tôi phải nhiều lời!”
“Hừ!” Tiêu Trạch hừ lạnh, không thèm quan tâm, đến trùm khoáng sản
tập đoàn Mạch Kha anh còn từ chối, đừng nói đến năm mươi phần trăm cổ
phần Lãnh Thị. Anh nói với Tiêu Kiến Đông: “Ước mơ từ nhỏ của con chính
là trở thành một họa sĩ, hơn nữa cũng đã rất nỗ lực vì lý tưởng của
mình, nhưng ba luôn muốn con phải tuân theo tâm nguyện của ba, để đạt
được mục đích, ba không tiếc hi sinh lý tưởng của con, sửa lại chuyên
ngành, không cho thi lại mà ép con phải học tài chính.
Sau này lại sắp xếp con vào công ty trở thành người kế thừa gia
nghiệp, con ghét công việc kinh doanh, ghét Tần Vũ thế nào, trong lòng
ba hiểu rõ. Những năm qua con luôn sống trong vô tri vô giác, không nghĩ đến bản thân, không có mục tiêu, con không biết mình còn có thể kiên
trì bao lâu nữa. Cũng may, lần trước nghe lời ba đi Anh Quốc một chuyến, gặp được vài nhân vật, trước ngưỡng ba mươi tuổi, rốt cuộc con đã ý
thức được mình muốn gì, muốn làm cái gì.
Bây giờ con chính thức thông báo với ba, con sẽ không lấy Lãnh Tiểu
Mạn, dứt khoát không lấy, cho dù ba có dùng cách gì để uy hiếp, bức bách hay cám dỗ đi chăng nữa, con cũng sẽ không làm theo. Còn nữa, con sẽ
không tiếp tục liên minh với Lãnh Thị, xóa bỏ hết quan hệ trong kinh
doanh.”
Tiêu Trạch sẽ không vì một chút lợi ích mà rộng lượng hợp tác làm ăn với kẻ đã ức hiếp người phụ nữ của anh.
Ngữ khí cương quyết chắc chắn khiến Tiêu Kiến Đông thâm trầm nhìn anh hồi lâu, cân nhắc những lợi và hại khi giao công ty cho anh.
…
Lúc Tiêu Trạch đến tìm Dạ Sâm, hắn đang ngậm thuốc lá ngồi trong quán chơi mạt chược cùng mấy tên thuộc hạ. Cả gian phòng sương khói lượn lờ, tiếng những quân mạt chược đập xuống bàn lách cách. Tiêu Trạch cũng
không tốt đến mức nhẫn nại chờ hắn đánh xong, tay anh nhấc lên, hất bàn, quân bài mạt chược xanh biếc rơi lả tả xuống đất.
Cùng là người chơi xe, bình thường Đường Kiệt còn có thể gọi anh một
tiếng “anh”, hôm nay hắn đùng đùng nhảy dựng lên khỏi ghế, nhíu mày rống to: “Họ Tiêu kia, muốn gây sự phải không?”
Tiêu Trạch không đáp lời hắn, trong mắt tỏa ra ánh sáng lạnh lùng
xoáy thẳng vào Dạ Sâm. Dạ Sâm không nổi giận, hai ngón tay thảnh thơi
kẹp nửa điếu thuốc lá, rít một hơi rồi nhả khói về phía anh, nói: “Đến
đây vì cô em kia sao, làm thế nào mà từ khi ở với cậu, kỹ thuật lại kém
đi thế, tay chân yếu ớt, bánh lái nắm không vững, chân phanh đạp không
chắc, có phải cậu đã dã man với người ta quá rồi không?”
Tiêu Trạch tiến