
trên con phố La Mã trong phim -- Trên thực tế, địa vị của cô gái này
cũng ngang bằng với quý tộc, cô hoàn toàn có thể khiến nhà thiết kế làm
xong viên đá to bằng quả trứng chim bồ câu đưa đến tận nhà, mà viên đá
đó còn có giá trị vô giá. Nhưng từ nhỏ đến lớn cô đều thích đến tiệm mua hàng, thích cảm giác mua đồ với thân phận người tiêu thụ. Cô nhân viên
bán hàng mang hộp trang sức bày ra trước mặt cô, cười nịnh giới thiệu
từng món hàng với cô, những trang sức sáng lấp lánh kia càng khiến người đi đường thêm liếc nhìn.
Lúc này Lý Chân và Khưu Tiệp bước khỏi cửa hàng nữ với hai tay trống không, còn hai tay của vệ sĩ phía sau các cô lại xách đầy túi.
"Chị lại giành giày với em, lần sau còn vậy nữa em sẽ không để ý đến chị."
Khưu Tiệp nhìn Lý Chân với vẻ mặt oán hận, sau khi đón nhận ánh mắt
khinh miệt của đối phương thì nhăn mũi lại định tiếp tục khinh bỉ Lý
Chân. Nhưng ánh mắt lại bị bóng dáng cao lớn trong tiệm trang sức cướp
đi sự chú ý "Ôi, chị nhìn mau, có "mỹ công"!"
Đầu Lý Chân núp trong chiếc áo khoác lông thú thật dày khẽ quay sang, nhìn
thoáng qua bóng dáng người đàn ông, nhếch nhếch môi: "Không phải là
người mẫu, đàn ông như thế ở sàn diễn có cả đống, có gì kỳ lạ đâu. Chị
thấy cái túi của cô gái bên cạnh hắn rất đẹp."
Trên cánh tay người phụ nữ kia cầm chiếc xắc tay da cá sấu màu xám tro, tay
để trống của cô chỉ chỉ mỗi thứ một chút. Mái tóc xoăn màu vàng rẽ qua
hai bên, lúc cúi đầu tóc rơi xuống, cô hất mái tóc ra sau ót với vẻ
quyến rũ muôn vàn, lộ ra gương mặt như búp bê. Cô ta quay đầu cười rạng
rỡ với người đàn ông, mái tóc vàng càng tôn lên mái tóc đen thần bí của
người đàn ông kia.
Lý Chân há miệng, tìm kiếm tin tức trong đầu: "Khoan đã, chị biết cô gái
này, là một người nổi tiếng ở Tây Ban Nha, cũng kiêm chức người mẫu, tên là Paz Cruz..."
Hiển nhiên Khưu Tiệp không có gì hứng thú với người phụ nữ kia, có điều chỉ
lẳng lặng nhìn bóng dáng người đàn ông, chờ đợi anh ta quay người
nghiêng nước nghiêng thành. Nhưng khi anh ta thật sự nghiêng đầu, Khưu
Tiệp lại cảm thấy như bị sét đánh: "Đó đó đó đó không phải là Dante
sao???”
Một tiếng sau, Thân Nhã Lợi nhận được một tin nhắn của Khưu Tiệp. Bởi vì
tín hiệu trong nhà không tốt nên thật lâu cô cũng không tải được tấm ảnh xuống, đành phải gửi tin nhắn hỏi đối phương gửi cái gì. Khưu Tiệp trả
lời là: "Cậu nhìn rồi sẽ biết, mình giải thích không được rõ lắm." Cô
nghĩ, chắc là mấy hình ảnh lung tung trên website, hoặc là mấy hình ảnh
trong câu truyện không thể không nói của nam phụ trong Naruto Ninjia và
anh trai của anh ta. Cho nên cô vứt điện thoại vào túi để nó từ từ
download, tiếp tục dùng cái sạn xào thức ăn trong chảo.
Thời gian vừa đúng lúc mấy món ăn gia đình được bưng lên bàn thì âm thanh
chìa khóa mở cửa cũng vang lên. Cô vội vàng cởi tạp dề ra, chạy thẳng ra cửa, đợi đối phương mở cửa ra, giấu hai tay ra phía sau.
"Anh yêu đã về rồi!" Trong khoảnh khắc thấy được mặt anh, cô nở nụ cười.
Anh có vẻ như rất mệt mỏi, uể oải gật đầu: "Ừ"
Cô lấy đôi đũa giấu ở phía sau ra, gắp miếng súp lơ đưa đến bên miệng anh: "A...."
Anh hơi sửng sốt, trợn to mắt nhìn, rồi mới nuốt món kia vào miệng.
"Sao hả?" Đôi mắt cô mở thật to, nhìn anh bằng vẻ mặt mong đợi.
"...Ăn rất ngon."
Cô giống như học sinh tiểu học được dán lên một bông hoa hồng, kiêu ngạo
ưỡn ngực, hất cằm lên: "Đây chỉ là món thường thôi, còn có món ngon hơn. Anh đừng thấy bình thường em không nấu ăn nhé, khi em xuống bếp chính
thì là đầu bếp đó, không tệ hơn anh đâu. Mau vào đây."
Cô đá đôi dép nam đến trước mặt anh, ngoắc ngoắc ngón tay với anh. Nhưng
khi đi thằng vào phòng ăn vài bước cũng không nghe thấy phía sau có bất
cứ động tĩnh gì. Cô quay đầu lại nghi ngờ nhìn anh một cái, thấy anh còn đang đứng ở sảnh ngơ ngác, đầu cũng dần dần nghệch ra. Ánh đèn ấm áp
chiếu lên gương mặt thon thả của anh, nhưng đường viền gương mặt lại ánh ra nét lạnh lẽo. Ánh mắt anh trống rỗng, khóe miệng tựa như hơi có một
đường cong trĩu xuống.
Mấy ngày qua hình như anh rất bộn bề nhiều việc, cứ tăng ca suốt ở công ty, nhất định đã xảy ra việc không vui. Ngay cả chiếc đũa cô cũng không bỏ
xuống đã quay người nhào đến lòng ngực anh, ôm lấy anh thật chặt. Anh đã sớm quen với hành động đột nhiên nhào đến ôm anh của cô, cho nên cũng
sẽ không hỏi cô nguyên nhân. Cô cười như một đứa trẻ hư ăn trộm kẹo,
chui thẳng vào lòng anh, hưởng thụ thời gian hạnh phúc xa xỉ.
Từ sau khi phát hiện ra blog anh chú ý anh Pin, cô cũng không hỏi anh bất
cứ vấn đề gì liên quan, cũng không nói bóng nói gió để anh thừa nhận
chính mình là Cố Hi Thành. Cô biết nhất định anh có điều kiêng dè với
mình, dù sao hai người đã trải qua rất nhiều năm không gặp, ban đầu mình lại dùng lý do phũ phàng chia tay anh. Không phải là cô không tò mò sao anh không chết trong tai nạn máy bay kia, nhưng nhớ lại lời tỏ tình có
chút tuyệt vọng trên bờ biển của anh, cô cũng đã hiểu sơ được ý nghĩ của anh -- Anh còn yêu cô, muốn quay về hạnh phúc với cô, chỉ có điều là
phải cần thời gian và dũng cảm để t