Teya Salat
Từ Sao Hỏa Đến La Mã

Từ Sao Hỏa Đến La Mã

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 323173

Bình chọn: 10.00/10/317 lượt.

đại học Harvard, nhìn

một chữ cũng không hiểu, cười: “Nó quen bố nhưng bố không quen nó. Nhưng tấm

bằng tốt nghiệp ngoại quốc này sao trông giống giải thưởng lao động ở chỗ chúng

ta vậy? Có phải con lừa bố không đấy?”

Mộ Lạc Lạc lè lưỡi, ông Mộ lại quay về phía con gái

nhăn mặt trêu.

“Có đói không? Mẹ đi nấu cơm cho con ăn nhé.” Bà Mộ

vuốt tóc con gái, nước mắt lã chã.

“A…” Mộ Lạc Lạc ôm ghì lấy cổ mẹ: “Mẹ, con nhớ mẹ

nhiều lắm, con sẽ không đi đâu nữa, ngày ngày về nhà ăn cơm mẹ nấu, không đi

đâu nữa…”

“Được! Vậy cũng được, gọi con rể cùng đến, mẹ sẽ nấu

cơm cho tụi con ăn!”

Ông Mộ kích động nhưng không quên việc chính: “Đúng

rồi, con rể đâu? Nó không đưa con về sao?”

Mộ Lạc Lạc ngừng cười, trong lòng cảm thấy niềm vui

vơi bớt đi, xem ra bố mẹ chưa biết chuyện họ li hôn.

Ông bà Mộ thấy biểu hiện của con gái khác lạ, vừa định

hỏi thì chuông cửa reo.

Ông Mộ vừa ra mở cửa liền cười.

Địch Nam đứng ngoài cửa, cúi người hành lễ trước bố mẹ

vợ.

Mộ Lạc Lạc vô cùng ngạc nhiên, vốn định đối diện anh

bằng thái độ lãnh đạm, sau đó bước đến trước mặt anh lãnh đạm chào hỏi, nhưng…

bây giờ cô chỉ muốn chạy về phòng trốn.

Đều tại bố mẹ, đào tạo cô quá tốt! Phải tự tin, máu

lạnh! Mộ Lạc Lạc mau đứng dậy thôi!



Mộ Lạc Lạc luôn không hiểu đây là cái gì – sức công

kích mà Địch Nam mang lại cho cô giống như thủy triều dâng cao, lớp sau cao hơn

lớp trước, xô mạnh vào cô, cái khí thế mạnh mẽ đó nhẹ nhàng mà lại dễ dàng xô

cô vào bờ biển đầy cát.

Mộ Lạc Lạc ngồi, cố gắng xua đi cảm giác hồi hộp,

nhưng vừa mới lấy lại tâm trạng một chút thì bà Mộ vỗ vào lưng con gái: “Lại

còn tạo dáng gì thế, còn không mau đi rót trà cho chồng con đi.” Nói rồi bà mời

Địch Nam ngồi cùng ghế sofa với Mộ Lạc Lạc.

Mộ Lạc Lạc nghiêng người, mắt vội nhìn xuống sàn nhà.

“…”

Cô lúng túng đứng dậy, kéo lại chiếc váy ngắn, cầm

tách trà vào trong bếp.

Trước mặt ông bà Mộ, Địch Nam luôn giữ nụ cười. Bà Mộ

lâu ngày không gặp con rể, kéo anh lại hỏi đủ mọi chuyện, ông Mộ thỉnh thoảng

góp vài câu rồi kẹp tờ báo đi vào nhà vệ sinh.

“Con rể à, gần đây con bận gì vậy?”

Địch Nam cười, đẩy một chiếc túi thời trang đến trước

mặt bà. Bà Mộ mở ra xem, trong túi có mấy chiếc khăn quàng cổ rất đẹp, bà không

kìm được tươi cười nói: “Ồ, sờ vào thật tuyệt, kiểu dáng cũng đẹp, là tơ lụa

thật phải không?”

Địch Nam nói: “Là đối tác của con tặng, chỉ là con

muốn mượn hoa tiến Phật, hi vọng mẹ thích.”

Bà Mộ ướm lên cổ, hài lòng gật đầu: “Thích chứ, xem ra

con mắt của con còn hơn gấp trăm lần bố Lạc Lạc. Ha ha, lần sau đến nhà là

được, không phải khách sáo như này đâu.”

Mộ Lạc Lạc đang ở trong bếp và ông Mộ chép chép miệng.

Mộ Lạc Lạc bất mãn: Không có việc gì lại tỏ ra hào

hiệp như vậy, chắc lại phung phí vì chuyện li hôn đây mà?

Ông Mộ bất mãn: Một núi không thể có hai hổ, Địch Nam

dám công nhiên thách thức ông sao?!

Còn bà Mộ càng nhìn con rể càng ưng, đẹp trai, lại chi

tiêu hào phóng, đàn ông phải như vậy, khuyết điểm duy nhất là khó gần.

“Lạc Lạc, có phải con không tìm thấy hộp trà không?”

Bà Mộ cũng không biết nói chuyện gì với con rể, vừa hỏi vừa đi vào bếp.

Bước vào bếp, nhìn thấy con gái cầm cốc trà không ngẩn

người ra, bà vỗ vào lưng Mộ Lạc Lạc, chu đáo nói: “Hai đứa cũng lâu không gặp

rồi, mẹ biết con nhớ chồng, đi đi, đưa chồng con vào phòng nói chuyện, đi đi…”

Mộ Lạc Lạc vô thức nắm chặt tủ: “Về phòng gì chứ, có

chuyện gì nói ở phòng khách là được rồi…”

Bà Mộ cho rằng con gái xấu hổ, vì vậy giúp cô một tay,

gọi với ra phòng khách: “Con rể à, Lạc Lạc có chuyện riêng muốn nói với con.

Các con vào phòng nói chuyện đi.” Nói rồi, bà đẩy con gái về phía phòng ngủ.

Địch Nam đáp, xách chiếc cặp làm việc ung dung tiến

lại gần.

Mộ Lạc Lạc nhìn quanh lãnh thổ cá nhân mà cô đã từng

sống hai mươi năm, phòng được dọn dẹp sạch sẽ, tất cả những đồ vật của cô đều

được giữ nguyên chỗ cũ. Cô nhìn về phía chú gấu nhồi bông lớn ở đầu giường,

suýt nữa rơi nước mắt.

Địch Nam ngồi trước bàn học của cô, quan sát cách ăn

mặc nóng bỏng của cô, nhíu mày.

Từ khi bước vào phòng, Mộ Lạc Lạc đứng quay lưng lại

phía Địch Nam, không khí giữa hai người khá nặng nề.

Cô yên lặng suốt mười phút, cuối cùng từ từ quay người

lại, đối diện Địch Nam bằng thần thái điềm nhiên.

“Em vừa về đến nhà, tạm thời không muốn nói chuyện

riêng với anh.” Cô nghiêm nghị.

“Tôi cũng không định nói chuyện riêng với em.” Thái độ

của Địch Nam cũng rất lạnh nhạt.

“Vậy mời anh về đi, nhà họ Mộ không hoan nghênh anh.”

Mộ Lạc Lạc mở cửa ra.

Địch Nam dường như không cảm thấy ngạc nhiên trước lời

nói và hành động của Mộ Lạc Lạc, anh nhấp một ngụm trà, nói: “Chủ đề mà tôi

đang định nói nếu em muốn bị bố mẹ nghe thấy thì cứ mở cửa ra.”

Mộ Lạc Lạc lấy lại dũng khí trợn mắt nhìn anh, “rầm”…

cô đóng mạnh cửa.

Cô đi đôi giày cao bảy phân đến trước mặt Địch Nam,

hai tay khoanh trước ngực, tỏ thái độ thách thức.

“Có chuyện gì anh mau nói đi, thời gian của tôi rất

quý.”

Địch Nam cười, rút từ trong cặp ra một tài liệu đặt

lên bàn: “Em xem trước