
đi, có gì không hiểu thì hỏi tôi.”
Mộ Lạc Lạc tò mò, cầm tài liệu lên giở ra xem, vừa
nhìn thấy tiêu đề đã thấy thắc mắc.
“Anh có ý gì, đây là bản Hợp đồng lao động?”
“Như em đã thấy, tập đoàn Thác Nhuệ đã bỏ tiền ra để
đào tạo em, tổng chi phí các loại khoảng năm mươi tám vạn nhân dân tệ, nếu em
đã học xong thì đương nhiên phải làm việc cho tập đoàn Thác Nhuệ.” Địch Nam trở
lại sự uy nghiêm của một ông chủ.
Mộ Lạc Lạc nhíu mày. Mục tiêu cuối cùng của cô chính
là vào tập đoàn Thác Nhuệ để giày vò Địch Nam, làm anh thấy phiền phức, nhưng
mà, cô vẫn chưa mở lời, anh đã phủ đầu, cô ra nước ngoài hai năm, thực sự đã
dùng hết năm mươi tám vạn?!
“Bằng tốt nghiệp đâu, em lấy ra đây.”
“À…” Mộ Lạc Lạc đi ra ngoài phòng khách, rất nhanh đã
mang bằng tốt nghiệp vào, kính cẩn đưa cho Địch Nam.
Địch Nam hai chân vắt chéo, cầm tấm bằng tốt nghiệp
lên xem rồi tiện tay đặt xuống bàn: “Rất tốt, thành tích loại ưu. Kí hợp đồng
đi.”
Đôi mắt Mộ Lạc Lạc nhìn vào khoảng không, nhận lấy
chiếc bút trong tay Địch Nam, đang định đặt bút kí thì đột nhiên bừng tỉnh, cô
đóng nắp bút lại, giơ tay ra: “Anh nói năm mươi tám vạn thì sẽ là năm mươi tám
vạn sao? Tôi cần hóa đơn đối chiếu.”
“Em nghĩ rằng tôi lừa em sao?” Địch Nam cười lạnh
lùng.
Mộ Lạc Lạc vô thức bẻ ngón tay, lấy lại bình tĩnh,
quyết định nói về điều kiện trước: “Đến quý công ty làm việc cũng không có vấn
đề gì, nhưng tôi muốn biết lương mỗi tháng là bao nhiêu.”
“Vì vậy tôi mới để em xem hợp đồng trước.” Địch Nam
trả lời Mộ Lạc Lạc.
Mộ Lạc Lạc hít một hơi, bản hợp đồng lao động dày cộp
này bây giờ làm sao cô xem nổi, đây là cưỡng ép, đây là biểu hiện của lợi dụng!
Cô ném hợp đồng lên mặt bàn, hắng giọng: “Tôi xem xong
rồi sẽ kí, xin hỏi còn có chuyện gì nữa không?”
Địch Nam cười không để lộ cảm xúc: “Cô Mộ đã tốt
nghiệp đại học Harvard với thành tích loại ưu, bây giờ đã trở thành nhân vật
nổi tiếng của ngành thiết kế trong nước, là người phụ trách chính của tập đoàn
Thác Nhuệ, tôi không thể cho cô thời gian để lựa chọn. Cô cứ từ từ xem, tôi có
thể đợi.”
Mộ Lạc Lạc xiết chặt nắm tay, cảm giác bây giờ mà Địch
Nam mang lại cho cô là của một ông chủ với người làm công, kiểu nói công thức hóa
thật đáng ghét!
Cô biết mình đang rất mất bình tĩnh, nhưng thực sự cô
không thể trấn tĩnh lại được, sau khi liếc qua, cô đùng đùng tức giận ký vào
hợp đồng rồi ném bút xuống.
Địch Nam kiểm tra chữ kí, rồi rút từ trong tập tài
liệu ra một bản hợp đồng khác.
“Đây lại là cái gì nữa thế?!” Mộ Lạc Lạc chỉ muốn cào
cấu Địch Nam.
“Cái gì mà LELE. MU(1), tôi cần chữ kí bằng
tiếng Trung, bản hợp đồng đó bỏ đi.”
(1). Phiên âm tiếng Trung của Mộ Lạc Lạc là
Mu Le Le.
Mộ Lạc Lạc bị anh làm cho tức điên lên, đến xem cũng
không thèm xem, cầm bút, trực tiếp kí vào trang sau cùng. Nhưng tay cô hơi
cứng, chữ viết thành ra cũng nguệch ngoạc, bởi vì trong thời gian học ở Mỹ, hầu
như cô không dùng đến tiếng Trung, tự nhiên thành thói quen, trong một lúc
không thể sửa được.
Sau khi Địch Nam xác nhận không có sai sót gì, lúc này
mới tỏ ra hài lòng cầm lấy bản hợp đồng.
“Cô Mộ vội vàng ký vào bản hợp đồng, có lẽ không thực
sự hiểu các điều khoản của công ty, có cần tôi nói qua một chút không?”
“Nói đi!” Mộ Lạc Lạc ngồi cạnh giường.
“Đầu tiên cô Mộ sẽ được ứng trước ba tháng lương, căn
cứ vào tiêu chuẩn trong thời gian thử việc, mỗi tháng bốn nghìn năm trăm tệ. Ba
tháng sau nếu biểu hiện xuất sắc, lương sẽ tăng gấp đôi. Sau một năm, nếu duy
trì tốt, lương sẽ tăng gấp ba lần so với lương ban đầu, tiền thưởng cuối năm sẽ
căn cứ vào thành tích làm việc trong năm.”
Lần này Mộ Lạc Lạc trừng mắt nhìn anh: “Bóc lột! Công
ty quảng cáo X của Mỹ đưa ra mức lương thử việc bằng với mức lương sau một năm
của quý công ty. Anh cũng thật ức hiếp người ta quá đáng, tôi nợ anh hơn năm
mươi vạn, lẽ nào phải làm việc cho anh bảy, tám năm sao?”
Địch Nam vui vẻ tiếp nhận ánh nhìn khinh miệt của cô,
khoanh tay từ từ nói: “Cô Mộ đúng là người thông minh, trên hợp đồng viết rất
rõ, thời hạn là năm năm. Trong thời gian đó nếu bỏ việc thì công ty có quyền
kiện cô, đồng thời yêu cầu phải trả lại chi phí công ty đã đầu tư cho cô và bồi
thường những tổn hại về danh tiếng mà công ty phải chịu.”
“?!” Mộ Lạc Lạc nhảy dựng lên, hình tượng gì đó cô đều
không cần, nhào về phía chiếc cặp của Địch Nam giành lấy bản hợp đồng.
Địch Nam sớm đã để chiếc cặp ra sau lưng, anh đã liệu
trước được cô sẽ mất bình tĩnh.
“Đây không phải là hợp đồng, đây là giấy bán thân, tôi
coi thường anh, tôi ghét anh! Hãy trả lại tôi ngay lập tức!”
Mộ Lạc Lạc kéo tay Địch Nam về phía trước, Địch Nam
vẫn ngồi vững vàng như núi Thái Sơn, cười tao nhã.
Cốc, cốc, cốc!... Phía ngoài vọng vào tiếng gõ cửa gấp
gáp.
“Lạc Lạc, ồn ào gì vậy? Đừng vừa về nhà đã cãi nhau
với chồng! Con nhỏ này thật không hiểu chuyện!” Bà Mộ giáo huấn.
Mộ Lạc Lạc lập tức ngừng giằng kéo, tức giận trở về
ngồi bên giường, phẫn nộ nói nhỏ: “Thôi bỏ đi, bỏ đi, tôi đồng ý! Còn có chuyện
gì không? Không có chuyện gì th