
mịn, nàng yếu ớt thật muốn tiếp tục ngủ... Nhưng, bây giờ không
thể, nàng không thể ngủ, cũng không thể buông lỏng, hài tử của nàng, còn rất nguy hiểm!
"Ngươi... Tùy ý đi..."
Phất tay áo đi, là
bởi vì tức giận, càng lại bởi vì xa cách trong mắt nàng. Cúc Văn bị
thương cũng không tốt hơn, chủ ý vốn là Cúc Văn đưa ra, sợ rằng chính cô ta cũng không ngờ, nàng cũng sẽ ngồi vào than lửa?
Cúc Văn, cũng là nữ nhân của hắn, tại sao khi chứng kiến nàng bị thương, hắn lo lắng
chính là hài tử trong bụng nàng, mà lúc Như Yên bị thương, hắn lo lắng
chính là thân thể của nàng?
Hắn yêu nàng, mặc dù là xảy ra nhiều chuyện như vậy, trái tim hắn vẫn nói cho hắn, người hắn yêu như trước vẫn là nàng ...
...
Đột nhiên, nhớ tới bức hoạ trong phòng Tàn Nguyệt, Liễu Tương không thể chờ đợi được tiêu sái đi ra ngoài --
Ngày đó, hắn không có nhìn Như Yên kĩ một chút. Bức hoạ của Tàn Nguyệt vẽ,
hẳn là còn trong khuê phòng của nàng? Mấy năm nay, không biết Tàn Nguyệt trải qua như thế nào, hắn đột nhiên rất muốn biết, cũng rất muốn hiểu
rõ ràng...
"Lão gia, lão gia, tại sao người lại đi..."
Thấy Liễu Tương trầm tư hồi lâu, phục hồi lại tinh thần không nói hai lời liền chạy ra ngoài, Cúc Văn bất an hỏi.
"Ngươi đừng đi theo!"
Quay đầu, lạnh lùng liếc mắt một cái, đông lạnh đến nỗi Cúc Văn không thở nổi...
Trong phủ tể tướng, so sánh với những viện khác, cái viện này xem như rách
nát. Trong viện nhỏ hẹp, nhưng cũng đủ loại hoa cỏ, nơi này không có gia đinh qua lại, hẳn là Tàn Nguyệt cùng nha đầu của nàng trồng. Tàn
Nguyệt, nàng lớn lên rất giống Như Yên, từ lúc rất nhỏ cũng giống, cũng
bởi vì vậy, hắn không muốn nhìn thấy nàng, cũng không muốn nghe tin tức
của nàng.
Nhưng hắn biết, Tàn Nguyệt sống trong phủ cũng không
tốt, nhưng cho tới bây giờ nàng đều không khóc, hay nháo, chỉ là im lặng đứng ở nơi của nàng, ngẫu nhiên cùng Hạo Nguyệt đi ra ngoài mấy lần.
Hạo Nguyệt đối với nàng không tồi, một bực như nhau đều là Hạo Nguyệt lại
đây tìm nàng, nàng rất ít đi tìm Hạo Nguyệt. Tính tình Cúc Văn không
tốt, thấy nàng luôn không nhịn được ầm ỹ vài câu, cũng bởi vì vậy, nàng ở chung với Cúc Văn không thể nào tốt.
Bất tri bất giác, hai mắt
vừa nhìn, bức họa hình Như Yên treo trên tường ngày đó, lúc này đã trống trơn như không. Không đúng, ngày đó chính là ở chỗ này, sao bây giờ lại không có ở đây?
Tàn Nguyệt, đây là nơi Như Yên sống rất nhiều năm, ngươi thật sự nhẫn tâm mang theo nàng rời đi sao?
Sẽ không, Tàn Nguyệt sẽ không tàn nhẫn như vậy, Liễu Tương không cam lòng
tìm kiếm chung quanh phòng, nhưng tìm mấy lần, trở mình mấy lần, lại
không làm sao tìm được bức họa của Như Yên...
"Như Yên, ngươi thật sự nhẫn tâm rời khỏi nơi này như vậy sao?"
Thống khổ nhắm mắt lại, Liễu Tương lần đầu tiên để chính mình khóc lớn. Như
Yên, sau này nàng đã không còn sống vì hắn, là vì Tàn Nguyệt, nữ nhi Tàn Nguyệt của bọn họ!
Từ sau lần đó, thân thể của nàng vẫn luôn
không khỏe, rất nhiều lần, đại phu cũng khuyên nàng bỏ đi hài tử, nhưng
nàng cố chấp cho tới bây giờ chưa từng nghe lời.
"Hoàn Nhi, là
ngươi sao? Là ngươi lại tới tìm nương sao? Nương biết ngươi chết oan
uổng, nhưng nương cũng không có cách gì để tìm được hung thủ phía sau.
Bất quá, ngươi lại trở về, ngươi trở về là tốt rồi..."
Bao nhiêu
đêm, hắn lén đi tới trước cửa sổ phòng Như Yên, nghe nàng lẩm bẩm, nhìn
thân thể càng ngày càng gầy gò của nàng, hắn chỉ có thở dài một tiếng,
nghe nàng tiếp tục nói chuyện cùng "Hoàn Nhi" .... Nhớ không rõ có bao nhiêu đêm như vậy, hắn chung quy đều im lặng cùng nàng
như thế này, cứ đứng ở ngoài cửa sổ của nàng, vẫn đợi đến khi nàng ngủ
thiếp đi, hắn mới lén lút đi vào, giúp đắp chăn cẩn thận, quyến luyến
nhìn nàng vài lần mới trở về ngủ...
Vì giúp nàng điều dưỡng thân
thể thật tốt, hắn an bài người tri kỷ ở bên cạnh nàng, thử nhiều cách để điều trị cho nàng. Mặc dù, nàng đang ở "Lãnh cung ", mặc dù, cho tới
bây giờ biểu hiện của hắn đều là không quan tâm nàng, nhưng vụng trộm,
không có hắn chiếu cố, nàng làm sao có thể cố gắng được đây?
Vừa
muốn quan tâm nàng, muốn chăm sóc thân thể nàng thật tốt, còn không được để cho nữ nhân khác nhìn. Như Yên, nàng bây giờ không có khả năng tự
bảo vệ mình, hắn không muốn mất đi nàng, cũng không đành lòng nhìn người khác thương tổn nàng.
"Lão gia, Tàn Nguyệt xuất giá rồi, người nên vui vẻ mới đúng!"
Hắn quả nhiên tới nơi này! Nhìn vẻ mặt Liễu Tương thống khổ, Cúc Văn oán hận nắm chặt tay, hắn yêu nàng!
Đã qua nhiều năm như vậy rồi, hắn vẫn còn nhớ rõ nàng như cũ!
Trong đầu, đột nhiên thấy khuôn mặt tươi cười của Như Yên, là nàng đang cười
nhạo mình sao? Cố gắng lâu như vậy, đến cuối cùng, nàng cũng không có
được trái tim hắn. Trái tim hắn đã thất lạc, đánh rơi ở nơi nào với Như
Yên, bất luận nàng cố gắng như thế nào, cũng không lấy lại được...
Bất quá, vậy có thể thế nào đây? Nàng đã chết, chết rất thê thảm, nữ nhi
của mình, đoạt đi hạnh phúc của nữ nhi nàng; con trai của mình, sống
thật tốt trên đời, mà con trai của nàng, thật lâu thật lâu trước, đã
chết