Snack's 1967
Từ Vợ Tướng Quân Trở Thành Hoàng Hậu Lên Nhầm Kiệu Hoa

Từ Vợ Tướng Quân Trở Thành Hoàng Hậu Lên Nhầm Kiệu Hoa

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 323981

Bình chọn: 8.5.00/10/398 lượt.

đổi quan tài,

một lần nữa nhập liệm.

Ngày hôm nay Tàn Nguyệt thức dậy rất sớm, sớm đã hầu bên quan tài, nói cái gì là muốn gặp Địch Mân lần cuối.

“Tàn Nguyệt, thân thể ngươi không tốt, hay là về đi?”

Địch lão phu nhân bất an thở dài, đều nói thời điểm nữ nhân bắt đầu mang thai là sợ nhất.

Địch Mân đã ra đi, hi vọng duy nhất của họ chính là hài tử trong bụng Tàn Nguyệt, không thể xảy ra sai sót gì.

“Con người có mệnh, mạng của ngươi, ngươi đẩy cũng đẩy không xong, không

phải của ngươi, ngươi cầu cũng cầu không được. Nương, nếu Địch Mân trên

trời có linh, sẽ bảo vệ chúng ta, làm sao có thể. . . ”

“Quên đi, mở hòm.”

Biết rõ tính cách của Tàn Nguyệt, Địch lão tướng quân không có ngăn cản, chỉ nặng nề nói một câu. Vài gia đinh lại gần cùng nhau dùng sức, rất nhanh liền nâng quan tài lên. . .

Tàn Nguyệt nhắm mắt lại, bên tai bỗng nhiên nghe được tiếng khóc, nàng biết khi mở quan tài, nàng sẽ nhìn thấy hắn . . .

Run run mở mắt ra, nhìn người nằm nhợt nhạt như sáp, còn mấy chỗ thương

tích trên khuôn mặt tuấn tú, rốt cuộc không nhịn được bắt đầu nghẹn

ngào. . . .

“Địch Mân. . . . . .”

Khi gia đinh khiêng quan tài đi qua, Tàn Nguyệt ngồi bệt xuống, sợ hãi vươn tay chạm vào khuôn

mặt ngày nhớ đêm mong, gương mặt thật lạnh lùng như băng, tuyệt đối

không phải là Địch Mân của nàng!

“Địch Mân, không phải ngươi, đây không phải ngươi phải không? Mặt của ngươi sẽ không lạnh như vậy, tay ngươi sẽ không. . .”

Cầm tay hắn, Tàn Nguyệt nhịn không được khóc lớn lên, đôi tay kia làm sao có thể. . . . .

Vết máu loang lổ, thậm chí vài bộ phận có thể nhìn đến xương cốt!

Không biết chuyện gì làm hắn thương tích đầy mình như thế, cũng không biết lúc đó hắn gặp phải cái gì. . . .

Nhưng chỉ nhìn một cách đơn thuần vào cánh tay này, nàng biết là Địch Mân. . . .

“Là Địch Mân, là Địch Mân của ta. . . . .”

Nhìn vết thương trên người, Địch lão phu nhân bỗng nhiên giật bỏ quần áo hắn ra, nhìn trên vai trái của hắn thấy có một nốt ruồi đen không lớn lắm,

bỗng gào khóc đứng lên. . . . “Ô ô. . . . . Địch Mân. . . .”

Tàn Nguyệt cũng khóc, nàng cũng thấy được nốt ruồi kia, đã chứng minh rồi, đây không phải là giả, người này thật sự là Địch Mân!

Vốn dĩ có một chút ảo vọng cuối cùng, hiện giờ cũng đã. . .

Tim rất đau hô hấp trở nên khó khăn, mỗi một hơi thở đều rất khó, rất khó. . . .

Không biết khi nào thì chuẩn bị cho tốt , Tàn Nguyệt liền quỳ gối trước quan tài, thất thần nhìn xuống mặt đất. . . .

Người đến lại đi, đi rồi lại đến, nàng là thê tử của hắn, chỉ có thể máy móc

dập đầu, máy móc mà quỳ lạy đến tận lúc mặt trời lặn hướng Tây, nguyệt

thượng liễu sao đầu (trăng treo đầu ngọn liễu) . . . . . .

“Địch tướng quân, Địch Mân là một tướng quân tốt, xảy ra chuyện như vậy, Trẫm cũng rất tiếc. . . .”

Thanh âm bá đạo, Tàn Nguyệt sớm chết lặng chợt bừng tỉnh.

Trẫm, người đó là Hoàng Thượng sao? Tàn Nguyệt ngẩng đầu lên, nhìn thấy một

nam tử toàn thân bận bộ trường bào màu xám nhạt, trong đầu bất chợt

hoảng hốt.

“Hoàng thượng vạn tuế. . .”

Địch lão tướng quân vừa chuẩn bị quỳ xuống, Hoàng Thượng liền đỡ hắn, thở dài:

“Miễn lễ !”

“Hoàng thượng, cảm tạ người đã đến đây. . . . . .”

Địch lão tướng quân khó khăn mở miệng, nhìn vẻ mặt bi thương của Hoàng

Thượng, vì sao hắn lại đau thương như vậy, không phải là, Hoàng Thượng

sớm đã biết. . . .

“Lần đầu tiên nhìn thấy Địch Mân, Trẫm đã thấy thực thân thiết, cảm giác kia giống như là người thân của mình. . . .”

Hoàng thượng chậm rãi nói xong, Địch lão tướng quân chỉ cúi đầu, Tàn Nguyệt

cũng chỉ lẳng lặng nghe. Nàng không nghĩ Hoàng Thượng lại có thể đích

thân đến đây.

“Hoàng thượng, là Địch Mân phụ kỳ vọng của Hoàng Thượng !”

Cuối cùng, Địch lão tướng quân thở dài. Hoàng thượng cười lạnh một tiếng:

“Chuyện này có nhiều điểm đáng ngờ, Trẫm sẽ phái người đi điều tra rõ ràng.

Địch lão tướng quân yên tâm, nếu có gì oan khuất, Trẫm tuyệt đối sẽ

không bỏ qua kẻ đầu sỏ!”

Tàn Nguyệt ngạc nhiên!

Hoàng thượng nói như vậy là có ý tứ gì? Chẳng lẽ Địch Mân chết, không phải. . . .

Còn có ẩn tình khác sao? Sẽ không, làm sao có thể như thế?

Nhưng mà nếu không có điểm đáng ngờ, hoàng thượng làm sao lại có thể.. . .

Mơ mơ màng màng, Tàn Nguyệt đi tới sân của phủ mình, nhìn khắp phòng một

lượt, trong đầu còn đang suy nghĩ những lời Hoàng Thượng vừa mới nói.

Không được, nàng muốn hỏi cho minh bạch, không thể cứ như vậy mà hồ đồ thêm nữa!

“Cha, hôm nay lời nói của Hoàng Thượng là có ý gì vậy? Địch Mân làm sao vậy? Rốt cuộc là có chuyện gì vậy?”

Nhìn thấy cha mẹ của Địch Mân ngồi im lặng, Tàn Nguyệt đi vào hỏi thẳng.

“Tàn Nguyệt, ngươi chỉ cần dưỡng thân mình tốt là được rồi, việc khác không cần lo lắng, được không?”

Địch lão tướng quân ôn hòa nhìn Tàn Nguyệt, hôm nay nàng cũng đủ mệt mỏi,

nếu không phải bởi vì tầm quan trọng của ngày hôm nay, ông làm sao có

thể để Tàn Nguyệt quỳ nguyên một buổi?

“Cha, nương, ta cứ như vậy mà sống trong hi lý hồ đồ (đầu óc hỗn loạn) , trong lòng sẽ rất bất an. Rốt cuộc là xảy ra chuyện gì, nói cho ta biết được không?”