
uyên tâm hơn bất kì ai khác mà cũng bị phân tâm
sao.
Lúc này Hinh Ý mới
hồi phục lại tinh thần, ngẩng đầu lên có chút mờ mịt nhìn thư kí,
một lúc sau mới hỏi: “Mới vừa rồi cô nói gì?”
Thư kí lại kiên nhẫn
nhắc lại một lần nữa: “Đây là báo cáo tài vụ của phòng Marketing
quý này, còn có hai giờ chiều có cuộc họp cấp cao. Ừm..còn có…”
thư kí muốn nói lại thôi.
Hinh Ý khó hiểu nhìn
cô hỏi: “Còn có cái gì?” Thật ra thì cô ghét nhất là người ta cứ
ấp a ấp úng.
“Vừa rồi Giang tổng
có gọi điện thoại tới, ngài ấy nói phó tổng lên trên ấy.” Cô làm
thư kí cho Lâm phó tổng lâu như vậy, nhưng hình như chưa bao giờ nhận
được điện thoại Giang tổng gọi sang cho Lâm phó tổng! Chẳng lẽ thật
sự làm hòa rồi sao?
Hinh Ý lãnh đạm trả lời
một câu: “Biết rồi.” Sau khi thư kí ra khỏi văn phòng thì liền cầm
điện thoại lên gọi lên văn phòng tổng tài lầu 75.
“Alo” không nghĩ tới
lại là Giang Vũ Chính nhận điện thoại, giọng nói không còn vẻ âm u
bình tĩnh, ngược lại mang theo một chút vui sướng tung tăng như chim
sẻ. Hinh Ý tuyệt đối không phán đoán sai, người này đang rất dương
dương đắc ý. Thậm chí cô còn có thể tưởng tượng thấy khóe miệng kia
đang khẽ nhếch lên.
“Giang tổng, ngài tìm tôi
có việc gì?” Hinh Ý dùng âm thanh lạnh nhạt nhất nhàn nhạt từ trong
cổ họng nói ra.
“Vai anh đau, thật
sự…rất đau.” Giọng nói của anh trầm thấp được dễ nghe, như là còn đang
rất vui vẻ.
“Vậy anh gọi bác sĩ
tới đi, tôi không rảnh nói chuyện vớ vẩn với anh.” Hinh Ý trực tiếp
ngắt điện thoại.
“Em thật sự muốn gọi
bác sĩ đến?” Giọng nói vui vẻ của Vũ Chính càng thêm nồng đậm, Hinh
Ý nhớ tới chuyện ngày hôm qua thì khóe miệng ngày càng nhếch lên,
cầm cây bút trong tay đâm thẳng xuống. Nếu bác sĩ kiểm tra cho anh ta,
nhìn thấy vết thương trên người anh ta, cô còn có thể ra ngoài gặp
mọi người sao?
Cô lập tức ngắt điện
thoại, ngẩng đầu lên trừng mắt nhìn về phía cửa sổ lầu 75, trong
lòng thầm mắng anh ngàn lần rồi đứng lên.
Dư Chân gọi điện thoại
lên văn phòng của Hinh Ý, thư kí nói cô lên lầu 75 của Giang tổng, anh
đi lên văn phòng của Hinh Ý đợi 10 phút vẫn không thấy cô trở về. Anh
nghĩ ngợi, dù sao văn kiện trong tay cũng phải cầm lên cho Vũ Chính
kí tên, vậy thì trực tiếp lên lầu 75.
“Giang tổng có ở bên
trong không?" Dư Chân hỏi thư kí.
“Có ạ, nhưng mà ngài
ấy dặn dò hiện tại không tiếp khách.” Thư kí nhìn khuôn mặt có chút
xám đen của Lưu Dư Chân, không biết mình đã đắc tội với Lưu phó tổng
lúc nào.
“Lâm phó tổng cũng ở
bên trong sao?” Dư Chân tay cầm văn kiện âm thầm dùng sức, trên mặt vẫn không
lộ ra biểu tình gì.
Thư kí có chút chần
chờ không nói: “…” Chuyện giữa vợ chồng Giang tổng có liên quan gì
đến phó tổng sao? Chuyện này cũng thật đáng tò mò, chẳng lẽ lời
đồn phó tổng thích bà Giang là thật sao?
Dư Chân nhìn cánh cửa
chính đóng kín, thật sự đã hết kiên nhẫn đi thẳng về hướng văn
phòng của Vũ Chính.
Mà thư kí chỉ có thể
đứng lên gọi anh lại: “Lưu phó tổng…Giang tổng nói…”
“Tôi có văn kiện quan
trọng cần ngài ấy kí tên.” Dư Chân chỉ lạnh lùng ném lại một câu.
Mặc dù Dư Chân mặc kệ
thư kí đi thẳng tới nhưng vẫn đứng trước cửa không vào, một tay nắm
chặt lấy tay nắm kim loại, làm thế nào cũng không có dũng khí đẩy cửa
vào.
Anh dùng thân phận gì
mà xen vào chuyện nhà người ta, câu nói xin lỗi tối hôm qua của Hinh
Ý đã đập tan toàn bộ hy vọng của anh, anh làm sao còn có thể dây dưa
với người ta? Chỉ là anh không cam lòng, làm sao có thể cam tâm chứ?
Dựa vào cái gì mà Giang Vũ Chính có thể độc chiếm sự dịu dàng
của cô, nước mắt của cô, chiếm cứ tất cả vị trí trong lòng cô?
Anh nhẹ nhàng gõ cửa
hai tiêng, không có ai đáp lại, cửa cũng không khóa, anh bước vào, dẫm
lên tấm thảm lông dê mềm xốp, không một tiếng động.
Văn phòng to như vậy
không có ai, không có Giang Vũ Chính, cũng không nhìn thấy bóng dáng
Hinh Ý đâu. Dư Chân bỗng nghe thấy âm thanh phát ra từ chỗ sâu nhất trong
văn phòng.
“Anh cởi quần áo ra
trước đi.” Giọng nói lãnh đạm của Hinh Ý truyền đến từ trong phòng.
“Tay anh đau, không cởi
được.” Đó là giọng nói của Giang Vũ Chính, nhưng với Dư Chân thì lại
không phải là giọng nói quen thuộc của Giang Vũ Chính. Từ trước tới
giờ Giang Vũ Chính đối với người ngoài đều luôn bình tĩnh lãnh đạm,
dáng vẻ hờ hững, nhưng mà giọng nói này rõ ràng là đang cố ý làm
nũng.
Anh từng bước một đến
gần căn phòng, lại giống như vĩnh viễn cũng kh