Lamborghini Huracán LP 610-4 t
Tuần Trăng Mật Vĩnh Hằng

Tuần Trăng Mật Vĩnh Hằng

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 328210

Bình chọn: 10.00/10/821 lượt.

ông thể đi hết đường.

Cửa phòng không khóa,

thật ra thì Dư Chân cảm thấy mình thật thấp hèn, cho tới bây giờ anh

cũng chưa từng làm chuyện như vậy, không được người khác đồng ý mà

tự ý vào phòng người ta, đây là điều mà từ nhỏ đến lớn anh luôn

được giáo dục là không thể. Chỉ là anh vẫn chưa từ bỏ ý định, anh

không muốn tin tưởng cuối cùng Hinh Ý lại trở về với người đã từng

làm cho cô đau khổ, rõ ràng anh có thể làm cho cô hạnh phúc, anh có

thể cho cô nhiều hơn nữa.

Văn phòng tổng tài

vốn đã rất lốn, gian phòng kia tuyệt đối cũng sẽ không nhỏ, dường

như được tỉ mỉ thiết kế chuyên dùng làm phòng nghỉ ngơi.

Trên mặt đất là tấm

thảm dày, phòng khách nhỏ đặt một bộ sofa, đối diện đó là một

chiếc giường lớn.

Hinh Ý vịn eo Vũ

Chính, giúp anh nhẹ nhàng dựa vào lưng giường, để giảm bớt gánh

nặng cho phần eo của anh rồi lại đặt một cái đệm sau lưng anh. Nhìn

thấy vẻ mặt bình thản của anh, thật ra thì trong lòng sướng chết đi

được, Hinh Ý chỉ có thể thầm mắng mình một lần sảy chân để hận

nghìn đời. =))

Mà khi cô chậm rãi

cởi cúc áo sơ mi của anh ra, nhìn thấy mấy vết bầm trước ngực lại

nhịn không được mà âm thầm đau lòng, anh làm sao lại gầy như vậy?

Trước tiên cô dùng bông

thấm thuốc bôi lên vết thương trên vai anh, thật ra thì chính mình không

không biết mình đã cắn anh một ngụm, cắn sâu như vậy, lúc ấy khẳng

định là đã dùng hết sức lực.

Tay cầm bông của cô hơi

run run, không biết hiện tại đến tột cùng là đang xảy ra chuyện gì

với anh, cô đã từng nói trở về là vì Giang Lâm, nhưng mà tại sao lại

chạy lên giường của anh, suy nghĩ của cô vô cùng hỗn loạn, lực trên

tay không tự giác được tăng lên một chút.

Vũ Chính cảm thấy

nhói đau, ngẩng đầu lên nhìn thấy Hinh Ý đang thất thần, ánh mắt mơ

màng nên không biết phải làm sao, thật ra thì cho dù người thân nhất

như anh cũng rất ít khi nhìn thấy vẻ mặt mơ màng của cô. Trước kia cô

luôn kiêu ngạo như vậy, rất ít khi bị đả kích, có lẽ cô muốn bắt

chước mình luôn đối mặt với mọi chuyện.

Hinh Ý sững sờ trong

chốc lát rồi liền phục hồi lại tinh thần, giúp anh xoa bóp những vết bầm

trước ngực, sợ anh bị cảm lạnh nên nhanh chóng đóng cúc lại.

Vũ Chính nhìn cô cúi

đầu giúp anh cài cúc áo lại, những ngón tay mảnh khảnh đan vào

trước ngực mình, mùi nước hoa quen thuộc của cô làm chi lòng người

cảm thấy ấm áp.

Vũ Chính đột nhiên

vươn hai tay ra, cầm chặt lấy tay Hinh Ý, tay của anh tuy gầy nhung lại

rất thon dài mạnh mẽ, cứ như vậy mà nắm chặt lấy tay cô.

Hinh Ý ngừng động

tác, nhưng cũng không có ngẩng đầu nhìn anh, cứ ngồi yên không nhúc nhích

như vậy.

Vũ Chính dùng cằm

lướt qua đầu cô, mái tóc ngắn mềm mại như nhung của cô làm cho anh

cảm thấy thoải mái lạ thường, thấp giọng dịu dàng nói: “Trở về bên

cạnh anh được không? Chúng ta đừng tra tấn đối phương thêm nữa.” Không

phải cầu khẩn, không phải ra lệnh, chỉ có yêu thương, chỉ là tình

yêu.

Dư Chân đứng ngoài cửa

run lên, đột nhiên cảm thấy không còn dũng khí chống đỡ chính mình,

xoay người lui ra khỏi gian phòng, anh không có dũng khí chờ đợi lời

tuyên án kia.

Thật ra thì anh cũng

chỉ lừa mình dối người, căn bản cũng không có lời tuyên án nào, lòng của

cô có lẽ vốn cũng không hề thuộc về anh.

Hinh Ý rất lâu cũng

không nhúc nhích, cứ như vậy mà duy trì tư thế bị anh cầm tay, nhiệt

độ lòng bàn tay anh không cao nhưng lại có thể truyền nhiệt từ lòng

bàn tay vào đến trái tim cô.

Cô thật sự quá nhớ

cảm giác được anh cầm tay như vậy, cô không muốn anh buông tay ra, cô

cũng không muốn trốn tránh, nhưng mà cô vẫn cắn môi, chậm rãi giãy

ra.

Vũ Chính cũng nắm

chặt không buông, anh có thể cảm thấy được tâm ý của cô, trong lòng cô

nói cô không muốn buông tay, cô chỉ đang liều chết chống đỡ, anh có

lòng tin sẽ đánh vỡ được lớp rào cản trong lòng cô, anh tin cô vẫn

còn yêu anh.

“Buông tay ra.” Hinh Ý

thấp giọng nói, cô cực kì đè nén chính mình, muốn làm cho giọng

nói bình tĩnh một chút nhưng vẫn không ngừng run rẩy.

Vũ Chính dường như

không nghe thấy, “Trở về được không, anh cầu xin em hãy trở lại.” Anh

chưa từng nghĩ mình lại yêu một người đến hèn mọn như vậy, nhưng mà

còn có cách nào khác sao? Anh không muốn nhìn thấy hai người đều đau

khổ như vậy, anh không muốn phải để cho Hinh Ý cả ngày phải đeo mặt

nạ mà đối mặt với anh.

Sống mũi Hinh Ý đau

xót, cô chưa từng nghe thấy giọng điệu năn nỉ như vậy của anh, tư thế

ti tiện như thế không thích hợ