
giày vải thêu hoa, đầu
đội khăn đỏ về làm dâu nhà ông đó.”
“Ông Cát hồi đó chắc đẹp trai lắm.” Long Vịnh Thanh nhìn bà đỡ cười, mắt đỏ hoe.
Ông Cát là chồng của bà đỡ, ngày cô còn nhỏ đã thường nghe bà nhắc đến ông, cô chưa gặp bao giờ, bởi vì ông ấy mất trước khi cô chào đời. Nghe nói
lúc đó ông Cát làm thuê cho một mỏ than tư nhân, hầm than bị sập, chôn
cả ông Cát trong đó, không tìm thấy xác. Sau khi ông Cát mất, bà đỡ vừa
khóc vừa đào mỏ than, đào ba ngày ba đêm cũng không tìm thấy, từ lúc đó
tóc bà cứ bạc dần. Cũng từ ngày ấy, cây lựu trong vườn cứ ngày một khô
héo đi, mấy chục năm rồi, không hề đâm chồi nảy lộc. Ngày xưa mỗi lần
nhắc đến ông Cát, bà đỡ liền ngẩng đầu lên nhìn cây lựu khô, lẩm bẩm,
“Ông ấy ở trên cây lựu đó, không chịu đi đâu cả, ông đang chờ bà để cùng đi đầu thai.”
Hồi nhỏ không hiểu chuyện, cô thường ngồi dưới gốc cây lựu xưa, hiếu kì hỏi: “Bà ơi, sao bà biết ông Cát đang chờ bà ở đó? Cháu nghe thầy giáo nói, chết là hết, không có đầu thai gì cả, như vậy
là không khoa học.”
Mỗi lần nói đến đây, bà đỡ liền trừng mắt
nhìn cô, “Thầy giáo cháu thì biết gì mà nói? Bà nói ông ở đây là ông cứ ở đây. Ngày hôm rước bà về làm dâu nhà này, bà hỏi ông, nếu như một trong hai người chết trước, thì đến cầu Nại Hà chờ, chờ người kia đến rồi
cùng ăn canh Mạnh Bà*. Ông nói, không được, phải đợi ở nhà, một người đi thì cô đơn quá. Cho nên, ông ấy vẫn ở đây, đang đợi bà ở gốc cây lựu.
Nếu không, cháu nói xem, cớ gì mà cây lựu cứ héo quắt lại, nhiều năm như vậy rồi mà không hề đâm chồi nảy lộc?” [* Cầu Nại Hà, canh Mạnh Bà: Theo sách Phật, cầu Nại Hà ở phía Đông của
Diêm Vương Thập Điện (tức mười tầng Địa Ngục). Các linh hồn có tội sẽ bị quỷ sứ điệu đi chịu hình ở các cửa ngục, sau khi đi chịu hình phạt ở
các cửa ngục trước, sẽ đưa đến điện Diêm Vương thứ 10, nơi cai quản việc chuyển kiếp đầu thai. Tại điện này có cầu Nại Hà bắc qua sông Vong
Xuyên hình cầu vồng, rất trơn. Ven sông Vong Xuyên, có một tảng đá, gọi
là Tam Sinh Thạch. Những kẻ giết người, gian ác phải leo qua cầu, dưới
sông đầy thuồng luồng, cá sấu; hai đầu cầu lại có bầy chó ngao sẵn sàng
cắn xé. Những linh hồn được đi đầu thai trở lại làm người đều phải qua
Vong Đài (đài quên), uống canh Quên Lãng của Mạnh Bà để quên hết chuyện
kiếp trước. Canh Mạnh Bà khiến người quên đi hết thảy những ân oán của
kiếp này; Tam Sinh Thạch ghi lại kiếp trước kiếp này của con người.'>
Long Vịnh Thanh quả thật không nói được nguyên nhân vì sao.
Nhưng, những truyền thuyết cổ xưa, những lời hứa xưa cũ đó, giống như cơn mưa
phùn mùa xuân sau mỗi buổi chiều, rả rích đan vào nhau, đau khổ triền
miên, cứ vương vấn trong tim cô từ đầu đến cuối. Khoảng thời gian rất
dài sau đó, cô thường xuyên nằm sấp trước khe hở của cánh cửa nhìn trộm
bà đỡ, nhìn bà ngẩng đầu ngắm gốc cây khô héo đó, ánh mắt xa xăm, sau đó âm thầm khóc, làm cô cũng cảm thấy buồn, từ đó cô chắc chắn rằng, ông
Cát vẫn quả thật vẫn còn đó, ông ngồi trên cây lựu khô đó chờ bà, hai
ông bà cùng ngắm nhìn nhau, lặng lẽ bầu bạn với bà vào những buổi chiều
nặng nề đó.
Có những việc đau khổ và buồn bã, có những người đã
tồn tại rồi ra đi, có người lựa chọn quên đi, nhưng có người lại không
bao giờ quên được, cho dù đã bao năm tháng trôi qua vẫn cố chấp sống ở
nơi đó, biến chúng thành tín ngưỡng của mình.
Khu vườn này, gốc
cây lựu khô héo này chính là tất cả cuộc đời của bà đỡ, là lời hứa của
bà và ông Cát, là thứ bà đã cố gìn giữ suốt nửa cuộc đời, không ai có
quyền cướp đi cả.
Cho nên Long Vịnh Thanh và Quan Vi Trần ngồi đó suốt cả buổi, cũng không dám khuyên bà ký vào hợp đồng đền bù giải tỏa.
Có lẽ vì nhớ đến quá nhiều chuyện của quá khứ, bước ra khỏi nhà của bà đỡ, người của Long Vịnh Thanh vẫn đang còn run lên. Quan Vi Trần đi bên
cạnh, nhẹ nhàng nắm lấy tay cô. Cô quay đầu qua, không thèm để ý gì nữa, khóc ngon lành, giọng nói run run hỏi Vi Trần: “Quan Quan, nhất định
phải di dời thôn Long Sơn sao? Quan Quan, em nhất định phải đập phá tất
cả mọi thứ ở đây sao? Em cũng thấy rồi đó, nơi đây có tín ngưỡng của bà
đỡ, cả đời của bà ấy đều ở nơi đây.”
Quan Vi Trần nắm lấy lòng
bàn tay cô, càng nắm càng chặt, nụ cười ẩn giấu sau lớp bụi bặm, cả
người giống như phủ lên một lớp sương giá. Anh hỏi vặn lại: “Chị không
nỡ từ bỏ tín ngưỡng của bà đỡ, hay là của chính chị? Chị nói đi, Long
Vịnh Thanh, rốt cuộc anh ấy tốt đến mức nào, mà có thể làm cho chị nhớ
mãi không quên như vậy?”
Anh ấy tốt đến mức nào?
“Bây giờ
chị vô dụng như thế nào, thì anh ấy tốt như thế ấy.” Long Vịnh Thanh
giằng ra khỏi tay Vi Trần, lấy hết sức xô anh một cái, gần như là hét
lên: “Dù sao chị cũng không đồng ý di dời thôn Long Sơn, tuyệt đối không đồng ý. Bây giờ chị gọi đến công ty xin nghỉ việc, sau đó ngồi chờ ở
nhà, làm cái đinh khó nhổ như bà đỡ, không cho ai nhổ lên cả.”
Hét xong bỏ lại Quan Vi Trần đứng trơ trọi một mình, còn mình chạy về một hướng khác.
4.
Hôm đó, Long Vịnh Thanh ngồi một mình sau núi mấy tiếng hồ liền. Khi Quan
Vi Trần và mẹ Long chạy qua tìm, cô đ