
ung, anh trừng mắt nhìn cô, trong đôi mắt hiện rõ
sự bi ai và xót xa, còn có cả sự dằn vặt đau khổ mà không ai có thể hiểu được, “Đêm hôm đó của ba năm về trước, rõ ràng em đã đồng ý với anh
rồi, sẽ không bao giờ lấy tính mạng của mình ra làm trò đùa nữa, tại sao em lại thất hứa? Tại sao lại không tin tưởng vào anh nữa?”
“Cho
đến tận hôm nay, anh làm sao để em có thể tiếp tục tin tưởng vào anh
được đây?” Long Vịnh Thanh nghe nhắc đến sự việc của ba năm về trước,
đột nhiên trở nên kích động, đẩy mạnh Quan Vi Trần ra, đoạt lại con dao
gọt trái cây trong tay anh, nhét lại vào túi xách của mình, “Anh đã phản bội lại em, anh đã hỗ trợ cho Lâm Quốc Đống về tâm lý, thì đừng có để ý đến em nữa, em có chết rồi cũng chẳng liên quan gì đến anh.”
“Anh Triệu Ngôn Thuyết đã chết nhiều năm như vậy rồi, rốt cuộc em còn muốn
gây ra ma chướng trong bao lâu nữa? Ngày đó em muốn qua lại với anh Ngôn Từ cũng chỉ vì muốn anh ấy thay em giết Lâm Quốc Đống, nói cái gì mà
chẳng qua dùng anh ấy để làm người thay thế cho anh Triệu Ngôn Thuyết?
Đó chẳng qua chỉ là lời giải thích cho dễ nghe một chút, thực ra trong
lòng em căn bản đang nghĩ rằng, nếu như ngày đó người lên núi tìm em là
anh Triệu Ngôn Từ, nếu như người chết đó là Triệu Ngôn Từ thì tốt biết
mấy. Đừng có ích kỉ như vậy nữa, Long Vịnh Thanh, ma chướng trong lòng
em biến em trở thành một con người đáng sợ...” Quan Vi Trần từ trước đến nay chưa bao giờ nói lớn tiếng như vậy, từ trước đến nay chưa bao giờ
nói nặng lời như vậy với cô. Cho dù là ba năm về trước, anh cũng khuyên
răn cô rất nhẹ nhàng, nhưng mà hôm nay, nhìn thấy dáng vẻ này của cô,
anh chỉ cảm thấy sức chịu đựng và lòng bao dung của anh đã đạt đến đỉnh
điểm, anh phải làm cho cô thấy rõ một vài sự thật này, “Đừng lấy cớ rằng em yêu anh Triệu Ngôn Thuyết nhiều đến như thế nào, em tự hỏi lại bản
thân mình xem, trong trái tim bị thù hận bao bọc nhiều năm như vậy, rốt
cuộc còn lại mấy phần là tình yêu thật sự dành cho anh ấy? Em đang tìm
cái cớ cho sự áy náy, day dứt của em, em cho rằng em đã hại chết anh ấy, cho nên trong tiềm thức, em luôn không muốn tha thứ cho mình, tìm trăm
phương ngàn kế để trả thù. Nhưng em có biết hay không, trong cả quá
trình như thế, em đã làm nhục tình yêu mà em dành cho anh ấy, bắt đầu từ ngày em lừa dối anh Triệu Ngôn Từ, bắt đầu từ ngày em trốn chạy hiện
thực, em đã không xứng đáng để yêu anh ấy nữa rồi...”
“Anh nói
bậy!” Long Vịnh Thanh kinh hoàng ôm lấy đầu, chậm chậm ngồi bệt xuống,
từng lời nói đó như những con dao sắc nhọn đâm vào trái tim cô, cô nhớ
lại rồi, buổi tối hôm đó của ba năm về trước, đó là một buổi tối mà có
lẽ suốt cả cuộc đời này, cô sẽ không bao giờ quên được.
Lúc đó,
Lâm Quốc Đống còn nằm trong bệnh viện tâm thần, vẫn còn đang mụ mị với
việc bị người tình lừa dối, đang chìm đắm trong sự đau khổ vì tương lai
sẽ không có con cháu hương khói cho mình, cả ngày đêm cứ điên điên khùng khùng lo tìm bí quyết để sinh con, so với cô lúc ấy, tinh thần cũng
chẳng khá hơn là bao. Cô khó khăn lắm mới dò la ra được bệnh viện tâm
thần nơi Lâm Quốc Đống đang nằm điều trị, lừa cả phía bệnh viện, đưa ông ấy đi ra ngoài, đưa ông ấy đến con đường nhỏ dẫn đễn ngọn núi phía sau
của thôn Long Sơn, ông ta vẫn không nhận ra Long Vịnh Thanh, gặp cô liền gọi cô là Mỹ Vân, bắt cô trả con cho ông ta, sau đó liền bắt đầu tấn
công cô hệt như lần trước ở ngọn núi đằng sau thôn Long Sơn vậy.
Trước khi việc này xảy ra, cô đã có hẹn trước với Triệu Ngôn Từ rồi, nhưng mà người đầu tiên chạy đến là Quan Quan, người mà trước đó đã phát hiện
thấy cô có gì đó không bình thường, áo quần cô đã bị xé rách đến tả tơi, Quan Quan ra sức đẩy Lâm Quốc Đống đang phát điên phát khùng đó ra, hét to với Long Vịnh Thanh đang ngồi co ro trên mặt đất, “Chị Vịnh Thanh,
tại sao lại không dùng cây gậy điện? Em mua để cho chị phòng thân mà...
Thôi được rồi, chị mau chạy đi, em ở đây giữ ông ta lại...”
Lúc
này Triệu Ngôn Từ cũng vừa kịp tới, nhìn thấy tình hình trước mắt, hình
như cũng đại khái hiểu ra được đã xảy ra chuyện gì. Cộng thêm việc anh
vốn ôm hận với Lâm Quốc Đống, vừa nhảy bổ qua đấm mạnh cho ông ta ngã
lăn ra đất. Triệu Ngôn Từ thuở nhỏ đã hay gây rối, đánh nhau, đã ra tay
thì rất mạnh bạo. Cho dù là hai ba người thanh niên cường tráng cũng khó có thể tiếp cận anh, huống hồ là một người đàn ông trung niên đang đau
yếu. Triệu Ngôn Từ đấm cho Lâm Quốc Đống mấy phát liền, người đó đã
không còn sức để đánh trả nữa, anh vẫn chưa hả giận, rút con dao găm
giắt trên thắt lưng mang theo người ra, rút ống dao ra chuẩn bị đâm vào
người đàn ông đang nằm rên rỉ trên mặt đất kia. May sao đúng lúc đó Quan Quan nhảy bổ qua, hai tay cầm chặt lấy dao găm đó.
“Anh Ngôn Từ, đủ rồi, ba Triệu mẹ Triệu đã mất đi một người con trai rồi, đừng để họ
mất đi một người con trai nữa. Giết người là bị ngồi tù đó, gia đình nhà họ Triệu sẽ không chịu đựng nổi cú sốc này đâu.”
Lưỡi dao sắc
nhọn của con dao găm này cứa đứt cả lòng bàn tay của Quan Quan, máu chảy từng giọt từng giọt lên người c