
n như bị nung nóng, tôi cứ đi đi lại lại trong
hành lang. May mà sàn nhà được lát loại gỗ thượng hạng nên không thấy lạnh
chân, nhưng lòng bàn chân tôi vẫn đẫm mồ hôi lạnh. Ngẩng đầu lên thì vừa hay
nhìn thấy bóng cây in lên cửa sổ, một khối đen sì lay động trong gió, phát ra
âm thanh sột soạt. Suýt nữa thì tôi ngất xỉu, vội bám vào tường thở dốc.
Tôi rón rén bước vào thư phòng, tuy nơi đây cách
phòng ngủ khá xa nhưng tôi vẫn nên cẩn thận, mỗi bước chân đặt xuống là tim tôi
như ngừng đập. Tôi cố nén nhịp tim đến mức không thể còn nén thêm được nữa,
cũng chẳng dám thở mạnh. Tất cả đồ đạc trong ngăn kéo đều bị lục tung nhưng
không tìm thấy bất kỳ một chiếc sim điện thoại nào. Có lẽ tôi quá đa nghi.
Một giây khi liếc thấy chiếc tủ được niêm phong cẩn
mật, tim tôi lại lần nữa đập liên hồi. Khóa mật mã hiện lên trắng đục dưới ánh
trăng, hệt như được mạ một lớp sương mù.
Có chút sợ hãi, do dự vài giây, tôi quyết định với tay
chạm vào ổ khóa mật mã. Là ngày sinh của Mục Thần Chi, hay là của Tần Vãn
Chiếu? Tôi thử một loạt nhưng đều không khớp, cuối cùng tôi ấn ngày sinh của
mình cầu may, trong lòng cũng chẳng mang hy vọng.
“Cạch…”
Ổ khóa bất ngờ mở ra khiến tôi run bắn. Tôi chậm rãi
mở cửa tủ, một chồng thư được xếp ngay ngắn, chắc cũng phải đến mấy nghìn bức.
Phong bì thư trắng tinh, không hề có địa chỉ hay người nhận. Là của Mục Thần
Chi viết cho ai đó? Hay là của ai đó viết cho Mục Thần Chi? Bức thư nào cũng
được cất giữ cẩn thận, không hề nhàu nhĩ. Trong góc tủ còn có vài quyển nhật
ký. Tôi cảm giác như mình đọc xuyên được những dòng thư tình mùi mẫn, từng câu
từng chữ đầy ắp tâm trạng. Trong tim anh ta ắt hẳn phải có một ai đó, giống như
tôi trân trọng cất giữ hình bóng của Tần Niệm ở một góc sâu thẳm nhất trong
trái tim. Nghĩ thế mà tim tôi đau nhói. Tôi xé một góc phong thư nhưng rồi lại
cất vào. Ngăn cuối cùng trong tủ đặt một hộp giấy trắng tinh, chính là chiếc
hộp mà Mục Thần Chi ôm khư khư trước khi chuyển nhà.
Trong này đựng thứ gì thế?
Thư tình!
Đồ đạc trong hộp cũng giống như ở ngăn tủ, xem ra thật
sự là thư tình. Tôi chưa từng biết đến con người Mục Thần Chi như thế, có thể
yêu sâu sắc người khác đến vậy.
Tôi cẩn thận lật tìm đồ đạc trong hộp, ngón tay chạm
phải một mảnh cứng. Tim tôi bất giác ngừng đập trong khi những ngón tay không
ngừng run rẩy. Tôi lắp sim vào điện thoại, phải mất nhiều lần mới có thể đặt
được nó vào đúng vị trí.
Màn hình sáng lên, trong nhật ký điện thoại, số điện
của bố tôi sáng rõ, đúng vào ngày mà ông mất.
Trong đầu tôi bỗng “đùng” một tiếng, tôi ngồi bệt
xuống, tiếp tục tìm kiếm. Chỉ có duy nhất một bức thư kèm ảnh, trong ảnh là một
cô gái trắng trẻo, da dẻ hồng hào khiến người ta xao xuyến, đôi mi dài khép
lại, nằm ngủ ngon lành trong vòng tay của Mục Thần Chi. Anh ta hôn nhẹ lên vầng
trán của cô gái đó, miệng nở nụ cười mãn nguyện.
Cô gái trong bức ảnh ấy chính là tôi.
Đó chính là hôm tôi say bí tỉ sau khi tham dự lễ cưới
của Tiên Hàn Ý, Mục Thần Chi đã rất nghĩa hiệp đến
giải thoát tôi khỏi vòng vây dư luận, sau đó còn đưa tôi về tận nhà. Tôi hoàn
toàn không biết anh ta đã chụp bức ảnh này và gửi cho bố tôi.
Lúc này, bên tai tôi lại văng vẳng câu nói của Tiêu
Hàn Ý: “Ban đầu Mục Thần Chi đến tìm anh, ép anh lấy em rồi lại ly dị. Thời
gian chín mươi chín ngày cũng là do anh ta chỉ định, anh thật sự không còn cách
nào khác, công ty là tâm huyết của mẹ anh và bà ấy lại nhập viện…”.
Âm mưu, một âm mưu thâm độc. Tôi không biết Mục Thần
Chi còn gửi cho bố tôi những bức ảnh nào khác nữa, uy hiếp ông thế nào, nhưng
chắc chắn là rất nghiêm trọng, nếu không, bố tôi đã không tức đến mức đột tử!
Bàn tay tôi nắm chặt, không ngừng run rẩy, chiếc hộp
rơi xuống đất, trong tập thư bị bắn ra tung tóe có một bức ảnh. Tôi nhoài người
nhặt lên, ánh sáng quá yếu khiến hình ảnh mập mờ làm tôi không thể nhìn rõ dung
mạo. Con dấu trên tấm ảnh hơi gồ ghề như con dấu ở các tờ giấy chứng nhận.
Tôi mở ngăn kéo tìm bật lửa.
“Cạch…” Ánh sáng xanh le lói hiện ra giữa bóng đêm đen
kịt, cứ thế bập bùng theo những cử động run tay. Mùi khí ga khiến tôi buồn nôn,
ngọn lửa yếu ớt như một con rắn lửa cuộn lại rồi dần bị thu vào tầm mắt, lập
lòe soi tỏ tấm ảnh. Người đó chính là tôi với hai bím tóc, đôi mắt cười như hai
vầng trăng khuyết và cả đôi lúm đồng tiền nhỏ xíu hai bên má.
Ngày ấy, tôi thật sự hạnh phúc, vô âu vô lo, bởi tôi
mới năm tuổi. Ngày ấy, tôi còn quá nhỏ nên chưa hiểu chuyện gì, vậy mà anh ta
đã lên kế hoạch báo thù tôi.
Nước mắt lã chã tuôn rơi, nhỏ từng giọt lên tấm ảnh
khiến gương mặt tươi cười trên đó cũng trở nên mơ hồ. Tôi khịt mũi rồi ngẩng
đầu, trên bức tường trắng, dưới ánh sáng vàng nhạt nhòa có chiếc bóng nhỏ của
tôi và cả một chiếc bóng khác cao lớn hơn.
Tôi sợ hãi hét lên, cả bật lửa và tấm ảnh trong tay
đều rơi xuống đất. Cả thân hình của Mục Thần Chi ẩn hiện trong bóng tối, tôi
không nhìn rõ được sắc mặt anh ta, chỉ biết đôi mắt đen thẳm cứ nhìn tôi chăm
chú chẳng khác nào hai xoáy