
nước đen có thể nuốt chửng tôi bất cứ lúc nào.
Tôi lùi lại theo bản năng, suýt nữa thì vấp ngã. Mục
Thần Chi đưa tay vòng qua eo tôi rồi nhẹ nhàng ôm chặt như đang an ủi.
Trong màn đêm tĩnh mịch, chỉ có hai con người với hơi
thở gấp gáp. Tôi mơ hồ nghe thấy tiếng máu mình chảy trong huyết quản, mỗi lúc
một lạnh hơn…
Tôi chồm lên túm lấy cổ áo Mục Thần Chi, âm thanh phát
ra trong cổ họng chẳng khác nào tiếng thét cuối cùng của kẻ sắp chết: “Tại sao
anh không giết tôi? Anh hận tôi đến thế, tại sao không giết khi tôi mới lên
năm?”.
“Mọi chuyện không như em nghĩ đâu!” Mục Thần Chi nắm
lấy cánh tay tôi kéo vào lòng. “Lúc đầu, đúng là anh muốn trả thù em, nhưng…”
“Lừa đảo! Khốn nạn!” Tôi bịt tai lại hét lên, tôi
không thể tiếp tục tin anh được nữa. Mục Thần Chi vẫn ôm tôi khiến tôi giống
như con ruồi mất đầu va đập loạn xạ, không biết chạy đường nào, chỉ biết dang
đôi cánh lên như kẻ chết đuối sắp bị nhấn chìm, biết là giãy giụa cũng chỉ vô
ích nhưng vẫn cố vùng vẫy. Tôi lấy hết sức lực, đấm thùm thụp lên người Mục
Thần Chi.
Mục Thần Chi giữ chặt hai vai rồi cúi xuống hôn tôi.
Tôi giơ tay cố sức tát nhưng Mục Thần Chi né đầu về phía sau nên tránh được.
Người anh ta đập vào bàn sách khiến cốc chén trên đó rơi xuống đất, vỡ choang.
Tôi thần người ra trong giây lát rồi thấy cơ thể mình
nhẹ bẫng, tôi bị Mục Thần Chi bế thốc lên rồi chới với trong không trung. Tôi
lấy hết sức để vùng vẫy, mấy lần suýt tuột khỏi tay anh ta rơi xuống đất. Mục
Thần Chi vẫn ôm tôi thật chặt, hai cánh tay như hai chiếc gông sắt khiến tôi bị
kẹp cứng phần trên, chỉ còn lại chân là cố gắng quẫy đạp, tôi chẳng khác nào
một con bọ cánh cứng bị kẹp giữa hai gọng kìm, có đấu tranh thế nào cũng vô
ích.
Tôi bị Mục Thần Chi ném phịch lên chiếc giường êm ái,
như vừa gặp ác mộng, chân tay tôi quẫy đạp và toàn thân bỗng ướt đẫm mồ hôi lạnh.
Tôi mụ mẫm bò khỏi giường nhưng lại bị anh ta lật trở lại. Những cái hôn rơi
xuống như mưa như từng miếng sắt nung ấn vào da thịt tôi, mỗi một nụ hôn lại
khiến tôi thêm đau đớn, tuyệt vọng.
Tôi hét lên, đánh đấm, cắn xé Mục Thần Chi nhưng anh
ta không hề nương tay, vẫn ngang tàng chiếm đoạt, thì thầm gọi tên tôi hết lần
này đến lần khác: “Mật Mật, Mật Mật…”.
Ngoài trời, những cơn gió vẫn điên cuồng nổi lên, các
cành cây đập vào cửa sổ phát ra tiếng kêu khiến người ta sợ hãi, lần nào cũng
như quất thằng vào tim, khiến lục phủ ngũ tạng của tôi tan nát.
Giả dối! Tất cả đều là giả dối! Anh đối tốt với tôi,
mỗi lời nói, mỗi nụ cười và ngay cả mỗi món ăn anh ta nấu đều là giả dối. Trước
đây, tôi cứ ngỡ Mục Thần Chi là thần dược cứu mạng, nhưng hóa ra chỉ là mồi nhử
của một âm mưu, chân tướng sự việc dần được lật mở, tất cả đều là những thứ
khiến người ta muốn nôn mửa, đây đích thực là một cơn ác mộng!
Tôi căm hận chính bản thân mình, tôi đêm đêm vẫn lên
giường với hung thủ hại chết bố tôi. Chỉ cần nghĩ thế thôi là tôi muốn ói!
Nước mắt vẫn tuôn, chúng rơi xuống má rồi chảy vào
tai, đến tận khi thấm ướt gối. Tôi run lẩy bẩy, cảm giác trong dạ dày có thứ gì
đó đang cuồn cuộn. Anh ta chà đạp tôi xong rồi gục đầu lên vai tôi thở hổn hển.
Tôi chịu không nổi nữa, gào khóc, tiếng khóc tràn đầy sự tuyệt vọng.
“Mật Mật, sao em khóc? Em gây chuyện thế nào cũng
được, chỉ cần hai chúng ta ở bên nhau.” Mục Thần Chi hôn khô những giọt nước
mắt lấm lem của tôi, trái tim tôi như một mảnh gương đầy vết rạn nứt. Mỗi nụ
hôn của anh đều làm cho một mảnh gương rơi xuống.
Tôi bật cười thành tiếng. “Ở bên nhau để làm gì? Cái
anh muốn, anh đã có được rồi. Bố tôi đã chết, tôi cũng bị anh đùa giỡn đủ rồi.
Giờ tôi không còn gì cả, không còn thứ anh cần nữa!”
Mục Thần Chi cắn chặt răng, cố gắng kiềm chế cơn giận
dữ, rồi lại đặt một nụ hôn dịu dàng lên hõm cổ - nơi mẫn cảm nhất của tôi.
Nhưng hôm nay, tôi chẳng khác nào một tờ giấy nhàu nát, có vò nát, có cấu xé
đến cỡ nào thì cũng chẳng có cảm giác gì.
Tôi đẩy Mục Thần Chi ra, mặc đồ rồi định rời khỏi,
nhưng vừa được một bước thì phía sau vang lên một tiếng động. Mục Thần Chi nhào
đến ôm chặt lấy tôi, cái ôm mạnh đến mức ép sát tôi vào cơ thể anh.
“Ngay từ đầu anh đã biết không nên yêu em, cho nên anh
đã cố hết sức để tránh gặp em. Anh cứ nghĩ không gặp em rồi thì sẽ mau chóng
quên được em, nhưng mỗi khi nhìn thấy em, anh biết rằng mình không thể rời xa
em.” Mục Thần Chi khẩn cầu, “Em nói anh ti tiện cũng được, nói anh hạ lưu cũng
không sao, em hận anh, anh cũng chấp nhận, nhưng anh không thể để em đi”.
“Đừng nói anh yêu tôi, anh chỉ yêu thể xác tôi thôi! À
không, đó không phải là yêu, anh chỉ muốn biến thôi thành kẻ xấu xa, khiến tôi
cả đời này phải hổ thẹn với bố. Anh và tôi ở bên nhau chẳng phải vì lý do đó
sao?” Tôi quay lại cười lớn rồi cởi từng cúc áo. “Nào, nếu muốn thì anh cứ tiếp
tục đi!”
Anh ta túm lấy cổ áo tôi, ánh mắt ẩn chứa những tia
nhìn sắc lạnh, ngay cả những đường gân xanh trên trán cũng nổi lên cuồn cuộn,
hơi thở như loài dã thú trước khi gầm thét, cứ thế phì phò vào mà tôi.
“Còn muốn bóp cổ chết tôi sa