Disneyland 1972 Love the old s
Vật Riêng Của Tổng Giám Đốc Máu Lạnh

Vật Riêng Của Tổng Giám Đốc Máu Lạnh

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 325965

Bình chọn: 7.5.00/10/596 lượt.

ỹ cùng tốt đẹp của cô, đến khi nơi đó

của cô chặt chẽ bao khít lấy vật to lớn của anh thì anh đã khẳng định,

cô gái đêm đó chính là Tiểu Phàm. Cảm giác này không sai được, vẫn làm

cho anh mất hồn đến thiếu chút nữa quên mất cô vẫn còn quá non nớt.

"Đau!" Tiểu Phàm run rẩy ở phía dưới Thẩm Đan, "Đáng ghét! Làm sao chú một chút thương hương tiếc ngọc cũng không biết?"

Cô sắp đau chết, đêm hôm ấy, trong trí nhớ của cô chỉ rất mơ hồ, cũng

không biết làm chuyện như vậy sẽ đau đến khiến cho cô khó có thể chịu

được.

Thẩm Đan chạm khẽ lên môi của cô, tràn đầy thương tiếc dừng lại tất cả xâm lược, chờ đợi cô thích ứng.

"Gặp phải em là tôi gặp phải cướp rồi." giọng nói thâm trầm của Thẩm Đan rất mê người, như xuyên thấu vào tim Tiểu Phàm, khiến cho cô bị mê hoặc.

"Vậy thì tránh tôi xa một chút!" Tiểu Phàm quật cường nhìn chằm chằm Thẩm

Đan. Dám nói cô là kẻ cướp anh, vậy anh còn xán vào cô gần như vậy làm

cái gì?

Tiểu Phàm có chút uất ức, lại có chút đau lòng.

"Không xa, tôi muốn đến gần em." Thẩm Đan nâng eo tráng kiện lên, dùng sức vọt vào thân thể Tiểu Phàm. Anh biết Tiểu Phàm đã thích ứng với sự hiện hữu của anh, không hề dịu dàng nữa, động tác dũng mãnh giống như một mãnh

hổ đầy uy vũ. . . .

Tiểu Phàm cảm giác mình giống như đang lao

xuống từ trên đỉnh núi cao, dư âm kích tình khiến cho cô thở dốc kịch

liệt, hai gò má hiện lên hai rạng mây hồng hồng. Kỹ thuật của thẩm Đan

tốt như vậy, nhất định từng có không ít người tình.

Cô ghen ghét nhìn Thẩm Đan: "Chú rốt cuộc là có bao nhiêu phụ nữ hả?"

Thẩm Đan trầm ngâm một lát, sau đó đưa ra một ngón tay, nụ cười rất mê người: "Một."

"Không tin!" Tiểu Phàm không tin chu chu cái miệng nhỏ nhắn.

"Hai sẽ tin sao?" Thẩm Đan nhìn Tiểu Phàm, nụ cười có một loại sức quyến rũ

rất thành thục, một người mới chỉ hai mươi tuổi đầu như Hàn Tuấn Vũ

không thể có được.

"Ba cũng không tin!" Tiểu Phàm nói xong, liền đẩy Thẩm Đan ra, nhảy xuống đất, "Ai ôi! Đau quá!"

Chân của cô mới vừa chạm đất, liền đau đến đứng không vững.

Thẩm Đan cười ôm cô, lại đặt lên chiếc giường trên mặt đã xốc xếch không thể chịu nổi kia: "Tôi không phải kẻ thích bẻ hoa dại. Tiểu Phàm, làm người phụ nữ của tôi."

"Ai biết lời của chú là thật hay giả!" Tiểu Phàm đẩy mặt của Thẩm Đan ra, quật cường quay lưng lại, không để ý tới anh.

"Cam đoan tuyệt đối là thật." Thẩm Đan như quân nhân giơ tay lên, nói xong

rất nghiêm túc. Trong mắt của anh mang theo một loại tư vị rất kiên

nghị.

"Chú . . . . . Tại sao lại là tôi?" Tiểu Phàm có chút bồn

chồn xoay người lại nhìn Thẩm Đan. Loại người giàu có giống như anh, sẽ

không thiếu phụ nữ, anh làm sao có thể thích mình cơ chứ?

"Chỉ có một chữ —— duyên." Thẩm Đan cười hôn Tiểu Phàm.

Cô đã là người của anh, cho dù cô muốn cự tuyệt, anh cũng sẽ không cho phép. Đối với tình yêu, anh sẽ không lui bước nữa.

"Ừm. . . . . . Không cần. . . . . . Rất đau. . . . . ." Tiểu Phàm nghĩ đến đau đớn mới vừa rồi, sợ hãi đẩy Thẩm Đan.

"Tối nay tạm thời bỏ qua cho em vậy." Thẩm Đan mặc dù không tiếp tục, nhưng

vẫn bá đạo ôm chặt cô, sau đó ác ý dính vào bên tai Tiểu Phàm hù dọa cô, "Em phải chuẩn bị cho tốt, tôi không phải loại người đàn ông có thể dễ

dàng thỏa mãn."

"Sắc lang!" Tiểu Phàm đỏ mặt, hung hăng nhéo cơ ngực nở nang của Thẩm Đan.

Cái người này làm bằng sắt sao? Bấm cũng bấm không nổi.

. . . . . .

"Lão đại, tôi tra ra được rồi!" Bách Hổ đứng ở trước bàn sách của Lăng Khắc

Cốt giống như khoe công trạng, anh có chút tức giận nói, "Tôi thật sự

không ngờ Lệ Văn sẽ hung ác như vậy, lại đánh tráo Tiểu Phi."

"Tiểu Phi là con gái Lệ Văn?" Nghe được lời Bách Hổ nói, Lăng Khắc Cốt kinh

ngạc nhảy dựng lên. Không ngờ là Lệ Văn trộm con gái của anh đi, dùng

con gái của cô ta thay thế. Tiểu Phi anh yêu thương mười mấy năm lại là con gái Lệ Văn. Anh ngoại trừ khiếp sợ, thì không thốt nổi một lời.

"Đúng vậy lão đại, tôi nhất định sẽ điều tra ra Tiểu Phi chân chính ở đâu."

Bách Hổ đã tại bắt tay vào điều tra, anh tin tưởng chuyện này không bao

lâu sẽ nước cạn trơ đá.

"Tiểu Phi ở trong tay Lệ Văn không biết

có phải chịu ngược đãi hay không?" Lăng Khắc Cốt lo âu nhăn mày lại. Anh nhớ năm đó lúc bé con còn nhỏ, đã từng chịu hết ngược đãi của Lệ Văn,

mình lúc đó chỉ bởi vì nỗi hận với Dã Lang, không thể bảo vệ tốt bé con. Lệ Văn ác độc như vậy, nhất định sẽ không đối xử tử tế với con gái của

anh và bé con.

"Đúng vậy! Tôi sao lại không nghĩ tới chứ? Lão

đại, cậu đừng gấp gáp, tôi tự mình đi thăm dò!" Bách Hổ lập tức lo lắng

cam kết với Lăng Khắc Cốt. Nếu như Tiểu Phi không phải là bị Tưởng Lệ

Văn ôm đi, bọn họ còn không cần phải quá lo lắng, sớm muộn cũng có một

ngày anh có thể tìm được Tiểu Phi. Nhưng là bây giờ anh bắt đầu lo lắng

đến sự an nguy của Tiểu Phi.

"Đi đi!" Lăng Khắc Cốt gật đầu một

cái. Môi mỏng của anh bởi vì lo lắng cho con gái mà mím chặt, trên gương mặt tuấn tú không có một tia nụ cười.

Bách Hổ mở cửa thư phòng ra, rời khỏi lâu đài Tinh Nguyệt, nhảy vào xe hơi chờ ở cửa, lập tức kêu tài xế rời đi.

Lăng Thượng Phi núp ở phía sau