
càng làm ngược
lại, huống hồ ai đụng đến vật sở hữu của ai, thì anh và tôi đều r
"Phải
rồi, rốt cuộc là ai động đến trước nhỉ?" Quý Thuần Khanh hỏi ngược lại,
khoé môi nhếch lên: "Thê quân không nói cho cậu biết, từ nhỏ chúng tôi đã
đính ước rồi à? Chiếc vòng kia chính là dấu ấn của tôi!".
Tiêu
Yêu Cảnh cứng người, nhớ đến chiếc vòng rắc rối luôn nằm trên tay Tô Gia Áo,
nhưng lúc nãy đụng vào cô lại không thấy nó đâu nữa. "Đính ước? Thời buổi
này không còn thịnh hành kiểu theo đuổi phụ nữ nhảm nhí đó nữa, huống hồ thứ đã
bị cởi ra ròi, anh còn tưởng thật?"
"Bởi
vì... tôi đã dùng thứ khác để đóng dấu rồi... một thứ rất thịnh hành." Từ
vòng cổ mèo đến dấu hôn, chắc anh cũng không đến nỗi lạc hậu lắm.
Ý nghĩ
trong sáng của Quý Thuần Khanh lại trở thành tà niệm trong mắt Tiêu Yêu Cảnh,
anh nghiến răng, vốn cố nén tức giận xuống, nhưng lại bị khiêu khích đang định
bùng nổ thì lại bị Kiều Khâm giữ lại, thì thầm vào tai:
"Phong
độ! Chắc cậu không muốn mất mặt trước người con gái mình lưu luyến mãi không
quên chứ? Rõ ràng hắn muốn chọc tức cậu, cẩn thận mắc bẫy còn hắn lại vui mừng
vỗ tay đấy."
Kiều
Khâm mỉm cười thì thào với anh, rồi vỗ vỗ Tiêu Yêu Cảnh, cúi người nhấc ly rượu
đầy ắp trên bàn lên, khẽ chạm vào ly của Quý Thuần Khanh một cái, hoà hoãn:
"Nghe Yêu Diệp nói, anh và anh ấy là bạn học tốt, lại là giáo viên của Yêu
Cảnh, lần đầu gặp mặt, nể tình tôi mà cạn một ly rượu nhé?".
Lời nói
lịch sự khiến Quý Thuần Khanh không từ chối, anh ngẩng lên quan sát Kiều Khâm,
chỉ thấy anh ta giữ chặt vai Tiêu Yêu Cảnh, rất có dáng bảo vệ bạn bè, lập
trường rõ ràng, anh hừ mắt, định không thèm để ý, nhưng nhớ đến ai kia là cấp
dưới của anh ta thì cũng khó xử, đành chấp nhận kiểu làm quen của đàn ông,
khách tuỳ ý chủ mà nâng ly, hai chiếc ly chạm vào nhau, anh ngửa cổ uống hết ly
rượu.
Mở màn
rồi, anh mới biết bọn họ chẳng có ý đồ gì tốt đẹp.
Theo đà
đó, bạn bè của Tiêu Yêu Cảnh cũng cầm từng ly đến trước mặt anh, lấy lý do hết
sức tót đẹp là đầu gặp gỡ cạn ly với anh, mục đích chỉ có một, chính là chuốc
cho anh say khướt, tốt nhất là nôn ngay tại chỗ.
Nhưng
quân đến thì tướng chặn, nước lên thì đất thấm, bị chuốc hết ly này đến ly khác
mà anh vẫn tỏ ra thản nhiên, không hề có dấu hiệu say rượu vẫn ngồi vững vàng
trên ghế, đón nhận khiêu chiến hết lần này đến lần khác.
"Yêu
Cảnh, không ngờ anh ta lại lợi hại thế, hoàn toàn không phản ứng."
Kiều
Khâm nhìn Tiêu Yêu Cảnh đang hút thuốc như điên cạnh cửa, vị thiếu gia lạnh
lùng nhìn tình địch bị anh em chuốc rượu mà vẫn bình thản, trong đầu cứ nhớ đến
lời lẽ khiêu chiến của anh ta, chuốc cho say thì sao chứ? Dạy cho anh ta một
bài học thì sao chứ? Anh hoàn toàn không thấy thoải mái, anh không thể buông tay,
chi bằng lao ra ngoài kéo cô nàng khiến anh nhung nhớ vào đây, đến trước mặt
anh ta, rồi nói rành mạc: "Tôi rất chưa quên được cô ấy, hãy trả cô ấy lại
cho tôi!".
Quyết
định là thế, nhưng khi anh mở cửa định lôi cô nàng kia vào phòng thì đụng ngay
ông anh Tiêu Yêu Diệp từ nhà vệ sinh bước vào, thấy anh hậm hực lao ra ngoài
thì giữ tay anh lại: "Này, không làm Thuần Khanh say được nên thẹn quá hoá
giận à? Em có chuốc đến sáng mai thì cậu ấy vẫn không có phản ứng gì đâu".
Tiêu
Yêu Cảnh liếc nhìn Quý Thuần Khanh vẫn điềm nhiên ứng phó như thường, mấp máy
môi, cảm giác này thật ức chế, một mình anh ta ngồi kia đối phó với cả bọn,
thái độ chín chắn, phóng khoáng ấy khiến Tiêu Yêu Cảnh lại trở nên nực cười, ấu
trĩ đến đáng thương, có phải anh sẽ thua không? Mẹ kiếp!
"Phải
chuốc rượu thế nào thì anh mới nôn ra mật xanh mật vàng?" Tiêu Yêu Cảnh cố
nén giận, nghiến răng hỏi.
"Tên
ấy ngàn ly không say, chỉ duy nhất không đụng đến trà sữa, uống trà sữa xong sẽ
trở nên rất đáng yêu đấy. Lâu rồi không thấy, hơi bị nhớ!"
Nghe
thế, Kiều Khâm khẽ búng tay, gọi một phục vụ đến khẽ dặn vài câu, chưa đầy mười
lăm phút sau, một ly rượu được pha trà sữa đưa đến trước mặt Tiêu Yêu Cảnh, anh
nheo mắt, cầm ly rượu đó rồi hất hàm đi đến trước mặt
"Áo
Bông!"
Tiếng
gọi gấp gáp của Bạch Tiếu Diệp khiến Tô Gia Áo quay phắt lại.
"Sao
thế? Này! Cậu lôi tớ đi đâu? Tiếu Diệp???"
"Người
của cậu bị người ta cho một trận kìa, đến cứu nhanh đi!"
"Hả...
ai cho ai một trận?"
"Còn
ai nữa, món nợ phong lưu cậu gây ra, Kiều Khâm đang giúp Tiêu Yêu Cảnh xử lý
thầy ấy! Bảo phải chuốc rượu cho say đến nôn ra cả mật xanh mật vàng, lúc nãy
tớ thấy bọn họ bàn mưu tính kế, mau đến cứu!!!"
"Hả?
Bọn họ ở cùng phòng á?" Tô Gia Áo thấy da đầu tê dại. Tệ quá, với tính
cách xấu xa của Tiêu Yêu Cảnh thì sẽ bắt nạt bạn trai cô thảm thương cho xem!
Cả đám bạn bè xấu xa của anh ta nữa, vị thiếu gia đó chắc chắn càng không biết
kiêng nể gì.
Nghĩ
đến vẻ đáng thương của Quý Thuần Khanh bị mấy tên khốn kiếp kia dồn vào góc
tường đến nỗi cả người run bắn, môi mấp máy không nói được gì, chính nghĩa
trong cô bừng bừng nổ dậy, tháo tạp dề ra, xắn tay áo lên sẵn sàng đánh nhau,
theo Tiếu Diệp đến phòng họ.
Người
ấy của cô nói dối cũng được, k