
nó sẽ
gắn lên tay chủ nhân mới, người không trong sạch nếu không biết mà lại gần sẽ
bị phun máu. Con bé Tô gia kia, hôn ước hai họ Quý Tô chúng ta kết thúc tại
đây."
Cô nhìn ngón trỏ rỉ máu
của mình: "Vậy Quý Thuần Khanh thì sao? Thanh bạch của anh ấy phải làm
sao, anh ấy...". Thật không cần cô chịu trách nhiệm ư?
"Không liên quan đến
cô."
"..."
"Nếu nó đã hẹp hòi,
nhỏ mọn, không chịu được cảnh một vợ hai chồng, kiên quyết không thành hôn với
cô, thì là do nó không giữ quy tắc, tự diệt thanh bạch, ta làm mẹ mà không dạy
dỗ chu đáo, do gia phong Quý gia ta có vấn đề, chẳng liên quan gì đến cô
cả."
Lấy lại chiếc vòng, Quý
Thuần Khanh, tộc Đông Nữ, trách nhiệm... chẳng còn liên quan gì đến cô nữa. Cô
có thể trở lại cuộc sống bình thường, vẫn là một Tô Gia Áo dũng cảm, có thể yên
tâm yêu đương với người mình thích, không cần bó tay bó chân, run rẩy sợ hãi,
thấp thỏm băn khoăn nữa.
Bị chiếc vòng mèo xích đã
quen rồi ư? Sao cô lại thấy không quen, không nỡ, chỉ muốn cướp chiếc vòng
chướng mắt kia trở lại. Cô không muốn thấy nó trên tay người khác, cô căm ghét
việc bản thân mình không còn là chủ nhân của nó, chiếc vòng có thể khởi động
trở lại, nhưng trái tim con người thì sao?
Quý phu nhân lấy lại
chiếc vòng gia truyền, hài lòng bỏ đi, Tô Gia Áo nhìn chằm chằm ngón tay mình,
di động đang rung lên, cô thẫn thờ bắt máy, hờ hững nói: "A lô
Bên kia im lặng, cô cũng
lặng im không nói, một lúc sau mới nghe giọng nói ra vẻ bàng quan của Tiêu Yêu
Cảnh: "Này, em vội đi vệ sinh hay sao thế? Sao tự dưng lại bỏ chạy?".
Vẻ giả vờ của anh khiến
cô bỗng thấy chua xót, anh không thể không cảm nhận được gì, với tính khí thêíu
gia của anh thường ngày, làm sao anh có thể chủ động gạt bỏ sĩ diện gọi điện
cho cô ngay trong ngày đầu cãi nhau?
"Thứ Bảy chúng ta đi
chơi, đừng quên đấy, nghe rõ chưa?"
"Ưm..." Sợ mình
phát ra tiếng sụt sịt, cô khe khẽ đáp lại.
Nghe giọng cô, anh khựng
lại rồi chậm rãi nói: "Chúng ta có thể từ từ, không sao, anh không gấp thì
em sợ cái gì? Cảm giác kỳ quặc kia cũng sẽ qua đi thôi. Hử?". Không chỉ
mình cô, cả anh cũng phải quên dần những trò trả thù ấu trĩ và những việc sai
trái mình đã làm trong quá khứ.
"..." Nhưng nếu
đó không phải là "tâm lý gái trinh", mà là do cô đã được người ta
nuông chiều đến hư hỏng rồi thì sao? Nếu, trái tim cô có một góc nhỏ nào đó đã
thay đổi, rồi lan rộng ra mọi nơi, thì từ từ liệu có tác dụng gì?
"Rồi sẽ có ngày em
lại quay về làm tâm giao của anh, đúng không, Tiểu Áo?"
Mất ngủ nên Tô Gia Áo dậy
sớm một cách hiếm hoi, ngáp ngắn ngáp dài ra bàn ăn ngồi đợi bữa sáng bố làm
cho.
Phải nói rằng, thói quen
bị đàn áp kinh niên, trường kỳ còn đáng sợ hơn vấn đề tình cảm phức tạp, cho dù
cô khó ngủ cũng không thắng nổi đồng hồ sinh học ngủ muộn, dậy sớm của ông Tô,
ông vẫn đánh thức con gái dậy một cáchi bản, đúng giờ.
Từ khi Quý Thuần Khanh
đến nhà họ Tô, việc bếp núc cơ bản đã được anh lo liệu, ông Tô chỉ dậy sớm theo
thói quen, đứng trong nhà bếp nhìn con rể bận rộn một cách bàng quan, nhưng nay
con rể ngoan hiền đã đi mất, bất đắc dĩ ông đành phải phục hồi công việc cũ,
phục hồi thân phận đàn ông duy nhất trong nhà, lặng lẽ làm bữa sáng mà không
oán trách, hờn giận gì.
Chuông cửa bỗng reo vang
trong buổi sáng sớm ấy, Tô Gia Áo ngừng ngáp, dẩu môi vẻ thắc mắc, cứ nghĩ là
cậu bé đưa báo cần cù nào đó hoặc nhân viên chuyển phát nhanh tăng ca, nên cầm
cây bút trong nhà lên, lê đôi dép, lắc lư ra mở cửa.
Cửa vừa mở, bên ngoài là
một người phụ nữ xa la đầu tóc bù xù, nụ cười tươi rói, hình như cũng khá lớn
tuổi, nhưng làn da đẹp và khí chất của bà khiến người ta rất khó đoán được
chính xác tuổi, bà nghiêng đầu nhìn vào nhà, e dè hỏi: "Xin hỏi, đây là
nhà họ Tô phải không?".
"Phải, xin hỏi cô
là?"
"Cháu là Tiểu
Áo?"
Tô Gia Áo chớp mắt, không
nhớ ra nhà mình có bạn bè thân thuộc nào như vậy, lên tiếng hỏi vẻ hoài nghi:
"Cô là...?".
"Ôi chao, lớn thế
này rồi à, bố cháu cho cô xem hình, lúc đó cháu còn quần tã, mũm mĩm, bụ bẫm,
rất đáng yêu, bây giờ đã thành một thiếu nữ rồi. Cô là bạn học cũ của bố cháu,
đợt trước ông ấy có giúp cô, hôm nay cô đến để cảm ơn."
"Bạn... bạn học cũ?
Đợt trước... giúp đỡ... Trời ơi, chắc cô không phải là tình nhân trong mộng
mượn tiền của bố cháu chứ... ối ối ối!" Chưa nói xong, một bàn tay to lớn
đầy mùi dầu mỡ đã bịt miệng Tô Gia Áo.
Cô liếc nhìn phía sau, là
bố?
Đàn ông bây giờ thật to
gan, tình nhân trong mộng còn tìm đến tận nhà, còn chào hỏi con gái, có mưu đồ
với vị trí mẹ kế!!! Mẹ ơi, đừng ngủ nữa, mau dậy cầm chổi lông gà xuất kích
đi!!!
Ông Tô ngượng ngùng đằng
hắng, người gần như kín tiếng, kiệm lời lại chịu hàn huyên với bạn cũ có nụ
cười tươi như hoa cúc: "Lâu quá không gặp, trong nhà lại có việc nữa
à?".
"Đúng thế, cũng may
có cậu cho mình mượn tiền, tạm thời ổn hơn. À, đây là số tiền mà chồng mình bảo
mang đến trả cho cậu. Lần trước thật xin lỗi, vì gấp quá nên mới phải mượn
tiền." Người phụ nữ đưa một phong bì dày cộp ra.
Ông Tô buông con gá