g các anh cũng thế chứ gì, hắn cũng giúp anh
theo đuổi không ít con gái nên anh muốn báo đáp phải không?"
"Tô
Gia Áo!" Anh chưa bao giờ bị ai khiêu khích như thế, rõ ràng là hảo tâm
khuyên cô làm gì cũng đừng quá đáng, cô thì mỗi lúc một quá quắt, cố ý cãi nhau
với anh.
"Gì
thế?" Gọi cả họ lẫn tên thì oách lắm chắc?
"...
Không nói nổi em nữa."
Anh nói
xong, cầm áo khoác sập cửa bỏ đi.
"Rầm!"
Tiếng cửa đóng mạnh đập vào tai cô, đến khi cô có phản ứng thì Tiêu Yêu Cảnh đã
đi mất rồi. Cô nghiến răng, tức đến đau dạ dày. Bị cô nàng Viên Tâm kia hãm hại
đã đủ điên rồi, kết quả là cả anh cũng đối đầu với cô, đàn ông kiểu gì thế, nam
tính cái quỷ gì, sĩ diện thì hay ho lắm à, hoàn toàn không chịu hiểu cảm giác
của con gái, sao cô lại chịu nhục như thế, đi thích một người đàn ông khốn kiếp
vậy?
Biết
sập cửa là hay lắm à? Cô cũng biết.
Cô gắng
sức học theo bộ dạng ngang ngược của anh, cầm lấy tay nắm và ra sức sập mạnh.
"Rầm!"
Sau âm
thanh ấy, cô thấy sảng khoái quá, nhưng kính vỡ rồi.
"Cô
ơi, làm hỏng đồ đạc, xin bồi thường theo giá trị, xin cám ơn.
"..."
Tại sao
anh ta làm thì không vỡ, còn cô chỉ học theo mà xui xẻo như thế?
Thế
giới này có công bằng hay không?
Vét sạch
túi, phải gọi điện mượn thêm của bạn mới đủ tiền đền, Tô Gia Áo ủ rũ về nhà.
Nếu không phải vì cô khăng khăng bảo tấm kính trước đó đã có đường nứt nên mới
được giảm giá, chứ không thì có lẽ phải rửa bát trừ nợ mất.
Cô lắc
lắc đầu, vô cùng phiền muộn, lê bước nặng nề trên con đường đèn đuốc sáng
choang, cho đến khi đến một con hẻm cách nhà không xa, nghe thấy tiếng mèo kêu
ai oán cô dừng chân.
Mà
nguyên nhân khiến cô thực sự dừng bước, nấp vào sau cột điện gần đó là vì dưới
ánh đèn trước mặt, thầy Quý đang quỳ một chân xuống, chăm chú đùa giỡn với một
con mèo.
Con mèo
dưới bàn tay đùa giỡn của anh đang phát ra những tiếng gừ gừ thảo mãn, dụi dụi
vào ngón tay của anh như đang làm nũng. Anh mỉm cười dịu dàng, vỗ vỗ đầu nó và nói
như dạy dỗ: "Ngoan quá, ngoan quá, nếu như thê quân cũng ngoan ngoãn giống
ngươi, không chạy lung tung theo người ta thì chắc ta sẽ yêu chiều cô ấy thêm
một chút rồi."
Hừm...
anh vẫn thích đặt cô cạnh những loài động vật nhỏ bé hiền lành vô hại kia.
Trong mắt anh, cô không bằng một con mèo con ngốc nghếch chỉ cần có sữa thì ai
cũng có thể làm mẹ hay sao?
Đàn ông
và những con vật nhỏ bé, không thể đặt cạnh nhau một cách hài hoà như thế, chỉ
có phụ nữ để tỏ vẻ hiền dịu mới tỏ ra thân mật với chúng. Vẻ dịu dàng thích hợp
chăm sóc động vật còn hơn cả phụ nữ của anh là có ý gì đây?
Khoan
đã... ý anh nói lúc nãy là gì? Biết cô đang nấp nên cố ý nói cho cô nghe ư?
Chắc là... không nham hiểm đến thế chứ?
Quý
Thuần Khanh vẫn gãi cằm mèo con, nó thích thú giơ móng vuốt lên cào cào, nhưng
bị anh giáo huấn: "Bé cưng, đừng nghĩ ta chiều ngươi rồi làm bậy, cho
ngươi ra ngoài chơi cũng không sao, nhưng nhớ phải về nhà, nếu quên mất chủ
nhân là ai thì sẽ bị dạy dỗ đấy. Không được cào lung tung, phải ngoan, nghe
chưa?"
Anh
nhướn môi cười vì bộ dạng làm nũng của mèo con, bế luôn nó lên, đặt trong lòng,
không để tâm đến chuyện bộ âu phục bị dính lông mèo, ân cần vuốt ve, vừa vuốt
vừa cảnh cáo nó vẻ dịu dàng: "Trên người của ngươi có mùi của tên đáng
ghét nào thế? Khó ngửi quá. Chỉ muốn ném ngươi vào chậu để tắm cho sạch
thôi".
Cô nấp
sau cột điện bất giác túm chặt phần áo trước ngực mình, ngửi một cái, đột nhiên
mặt tái xanh...
Mẹ ơi,
toàn mùi khói thuốc nồng nặc.
Anh
thật sự đang thể hiện tình yêu của mình để dạy dỗ mèo con lang thang, chứ không
phải ám chỉ để giáo huấn cô đấy chứ? Đáng sợ quá.
Chủ
động nhận lỗi, không biết có được giảm nhẹ hình phạt hơn không? Cô ngập ngừng
định bước ra ngoài, thì nghe thấy giọng oní yểu điệu của Dương Thư Tiệp vang
lên, bèn vội vàng rụt lại: "Mimi, mày đang chơi với ai đó? A... thì ra là
thầy Quý... trường của Tô Gia Áo?".
Quý
Thuần Khanh hơi nghiêng người, thấy Dương Thư Tiệp đang đứng dưới ngọn đèn
đường cười với mình, anh không hiểu chuyện gì xảy ra nên chớp đôi mắt dài với
vẻ vô tội, nhướn mày lên rồi cúi xuống nhìn con vật nhỏ trong lòng mình với vẻ
bất mãn.
Mimi...
Tên xấu
quá. [*Vanila:
Chuẩn đó anh, tên k chút sáng tạo :))'>
Anh vốn
định đặt tên cho nó là Tiểu Áo tri kỉ, rồi mang về nhà dạy dỗ một
trận.
Haizz...
thật mất hứng.
Chó đực có một thói quen
xấu, đó là thích tè vào cột để đánh dấu, nơi nào đã có mùi của nó thì chính là
lãnh thổ. Nếu có con chó nào khác định xâm chiếm, nó sẽ nhe răng ra, gầm gừ bảo
vệ lãnh thổ nhỏ bé của mình.
Nhưng
những nhà sinh vật học lại không biết rằng, điều đó cũng có thể áp dụng ở loài
mèo cái không biết trời cao đất dày là gì.
Có thể
là vừa hay Tô Gia Áo đứng ở cột điện, phù hợp với tâm trạng chiếm lãnh thổ của
mèo cái, có cũng có thể là cô căm ghét cô nàng Dương Thư Tiệp kia đến một mức
độ nào đó, càng có thể là cây cột điện luôn tỏ vẻ ngoan ngoãn lần đầu tỏ rõ ma
lực của nó.
Đương
nhiên, động vật không thể vì yêu cột điện nên mới muốn hiém