
à nước hoa cao cấp của tên nào, thơm
quá, mùi hương nhẹ nhàng, cao quý."
"Ủa?"
Nghe Bạch Tiếu Diệp nói, cô cũng hít hà, mùi này quen thuộc quá, cô đã từng
ngửi thấy, còn đậm hơn hôm nay nữa: "Có lẽ là nước hoa nhãn hiệu mới
chăng, ngửi có vẻ rất sang".
Tiếng
chuông tan học vang lên, lớp Kinh tế 2 bắt đầu ào ra ngoài, trong đó không thể
thiếu cô nàng Tô Gia Áo đã viết Em muốn chịu trách nhiệm với
anh vào vở bài tập. Quý Thuần Khanh đứng trên bục giảng
vừa thu dọn tài liệu vừa lạnh lùng nhìn về phía cô, anh không hỏi cô đi đâu, cô
càng không có lí do gì giải thích với anh.
Tô Gia
Áo theo Bạch Tiếu Diệp đến hộp đêm, KK có lẽ nằm mơ cũng không ngờ Bạch Tiếu
Diệp lại như thế, anh ta chủ động là ngầm ý mời một mình cô đến hẹn hò, ngờ đâu
cả một đám đến ăn uống miễn phí. Mặt anh ta cứng đờ nhưng không tiện nổi giận,
đành nở nụ cười và nhìn Bạch Tiếu Diệp vẻ suy nghĩ.
"Bao
nhiêu người thế này thật là..." Kéo bao nhiêu kẻ đến đây để phá quán?
"Đều
là bạn tốt của em." Bạch Tiếu Diệp khoác tay Tô Gia Áo, tay vẫy vẫy phía
sau, ra hiệu mười mấy người kia cũng là bạn thân.
"Thế
à, vậy anh lấy phòng lớn hơn cho mọi người chơi." Duy trì phong độ đàn
ông, KK thanh toán hoá đơn trước ở quầy bar, chuẩn bị đưa mọi người đến phòng
thì bị Bạch Tiếu Diệp ngăn lại.
"À,
anh bận việc thì cứ đi đi, anh còn phải tiếp bạn, em không quấy rầy; em và bạn
bè chơi cũng được." Cô cười cười, hoàn toàn không có ý mời anh cùng tham
gia, rút hoá đơn khỏi tay anh, như nhớ ra điều đó bèn quay lại nói với đám bạn:
"Quên giới thiệu cho mọi người biết, đây là bạn mình, anh ấy họ Kiề
Quỷ
cũng biết mức độ nông sâu giữa bạn tốt và bạn bình thường, anh bị cô khiêu
khích, nhưng chỉ cười mà không nói, đứng một bên nhìn bạn cô từng người một
bước qua. Thậm chí cô còn chẳng buồn giới thiệu tên anh, chỉ nói mỗi họ, dường
như anh không phải là người quan trọng mà phải nhớ tên càng không cần có quan
hệ và dính líu gì đến bạn bè cô.
Cô gái
ấy thực sự đã vạch rõ ranh giới giữa bạn trai, bạn tốt và bạn bìn thường, không
chút mờ ám.
Anh ta
nhếch môi nhìn đám người giong cờ khua trống lên lầu, một lúc sau mới phát hiện
ra mình vẫn đang đứng ngẩn ngơ, nhớ lại cảnh thoáng qua trong đầu lúc đó khi cô
khoác tay anh, giới thiệu với mọi người anh là bạn trai mình và cảnh tượng hoàn
toàn khác biệt ban nãy khiến anh ta bỗng thấy nhớ nhung. Cười giễu một tiếng,
anh ta quay người bỏ đến một gian phòng khác, đưa tay vỗ vỗ Tiêu Yêu Cảnh đang
ngủ say trong một nơi ồn ào như phòng KTV này. Nhưng cái tên đã mất ngủ rất
lâu, khó khăn lắm mới ngủ được lại không chịu thức dậy, vẫn nằm trên sofa nhắm
mắt giả chết.
"Này,
bạn gái cũ của cậu đến mà cậu còn ngủ được à?"
Một câu
nhẹ bẫng đã khiến Tiêu Yêu Cảnh mở đôi mắt mơ màng ra, liếc nhìn KK, ánh mắt
lạnh lẽo bảo rằng, câu nói đùa ấy chẳng buồn cười chút nào. Nhưng cũng nhờ phúc
của nó mà giấc ngủ chập chờn của anh đã biến mất, anh đẩy KK ra, ngồi dậy đi
vào phòng vệ sinh.
Vã nước
lên mặt, đôi môi khô đắng mím mềm hẳn đi, những giọt nước chảy vào mắt gợi cảm
giác đau nhói, anh nhắm mắt lại đưa tay tìm khăn giấy trên bồn rửa, nhưng một
người nào đó đã đưa cho anh một chiếc khăn tay mềm. Lời KK khiến anh cảm thấy
mong chờ một cách lạ lùng, anh đón lấy khăn tay lau mắt, chưa kịp mở mắt ra,
giọng nói bên tai đã phá tan nỗi chờ mong của anh...
"Hình
như anh không khoẻ, em lái xe đưa anh về nhà nhé?"
Giọng
nữ ngọt ngào không ngỗ ngược, bất quy tắc, ân cần bên tai anh. Anh nhìn rõ cô
gái đưa khăn tay cho mình, không quen, càng không quan tâm cô ta là ai. Cổ họng
bị thuốc lá và rượu làm cho đau nhói từng cơn, không muốn mở miệng nói mà cũng
chẳng từ chối, chỉ tỏ vẻ lạnh lùng xa cách, uể oải đưa khăn tay trả lại.
"Bây
giờ là mấy giờ mà đã bắt con về, lát nữa con về, thôi nhé!" Cắt ngang cú
điện thoại mẹ gọi đến càu nhàu, Tô Gia Áo nhảy ra khỏi phòng vệ sinh, ngoẹo đầu
kẹp điện thoại, hai tay vẫn đang sửa sang lại áo quần, nhưng cảnh tượng lạ lùng
trước mắt khiến cô sững sờ, không biết nên phản ứng thế nào.
Bạn
trai cũ của cô đang chơi trò "ném khăn tay" với một cô gái lạ mặt.
Cô nên
"hừ" một tiếng vẻ thiếu phong độ, hay là bỏ đi như một người xa lạ,
hay phóng khoáng chào một tiếng như Tiếu Diệp?
Nước
vẫn chảy tí tách, trở thành một thứ âm thanh quái lạ trong bầu không khí yên
tĩnh, cô không nghe thấy tiếng người ồn ào, vẫn vặn vòi nước phía trước anh lại
rồi nói: "Ồ, không ngờ anh cũng chơi ở đây, mấy hôm không đi học, cẩn thận
kẻo bị đánh trượt đấy". Nói xong, vỗ vỗ vai anh như bạn bè, ném lại một nụ
cười mà cô ngỡ là rất đẹp, cho rằng mình đã đủ phong độ lắm rồi, nhưng lại
không dám nhìn vào mắt anh mà sải chân bỏ đi.
Phía
sau bỗng vang lên một âm thanh lạ lùng, rồi tiếng cô gái kêu lên, cô liếc mắt
nhìn.
Tiêu
Yêu Cảnh hơi nghiêng người, cô gái kia bị đè xuống bồn rửa mặt, thân mật đến
mức Tô Gia Áo cau mày, giọng nói trầm khàn của anh vang lên, rõ ràng khàn đến
mức nói năng cũng khó khăn nhưng vẫn cố sức nói to để cô nghe thấy: "Tôi
đã cược vớ