
người rồi
Anh chống
cằm nhìn đi nơi khác vẻ thiếu tự nhiên, giọng hát như mèo kêu kia vẫn quấy rối
anh.
Xong
một bài, cô cầm ly rượu lên uống. Bạch Tiếu Diệp lại thổi thêm gió vào lửa:
"Thầy thật không hiểu con gái, hôm nay tâm trạng cô nàng không vui, xui xẻo
đụng phải bạn trai cũ khốn kiếp, thầy chọc lầm đối tượng rồi đấy thầy Quý
à".
"Hừ...
trùng hợp!" Bảo anh không hiểu con gái cũng được, nhưng mèo cái được anh
cho ăn mỗi ngày, anh biết rõ như lòng bàn tay. Chịu đến nơi này chắc là cố ý
muốn gặp tên tiểu yêu tinh kia chứ gì, tưởng anh là kẻ ngốc chắc?
Câu phủ
định đầy bất mãn của anh khiến Bạch Tiếu Diệp nhướn mày, còn bổ sung như sợ
thiên hạ không đủ loạn: "Thực ra ấy, phụ nữ chọn đàn ông cũng như sở thích
của chính họ, sở thích của Tô Gia Áo thì chắc thầy cũng không lạ?".
"Tệ
hại!" Anh bình luận, cả sở thích lẫn tính cách của cô.
"Vì
thế thầy không nên mong đợi cô nàng có biểu hiện tốt được."
"..."
Anh hiểu ý, mình đã lấy đề bài tình cảm trình độ cao để làm khó một tên vẫn còn
ở mức sơ cấp, thật ra là hại mình hại người.
"Người
thông minh khi uống ngà ngà say, phát hiện mình không hợp với loại đó sẽ dừng
lại ngay, nhưng có một số kẻ ngốc nghếch không hiểu mình hợp uống loại rượu
nào, uống đến say khướt cũng không chịu ngừng. Nên thầy..."
Bạch
Tiếu Diệp bị người mới đến truyền nhiễm nghề nghiệp, đang hào hứng hành nghề
giáo một cách say mê thì, một bóng đen lướt qua, cô hoàn hồn lại, chỉ thấy thầy
Quý đã cướp lấy ly rượu trong tay Tô Gia Áo một cách không - thầy - mình - cũng
- học - nên, đập mạnh xuống bàn, quay sang nhìn mọi người: "Còn ai muốn
hát không?"
"..."
Giọng bất mãn của anh khiến xung quanh lặng như tờ.
"Không
phải không? Thanh toán về nhà!"
"Hả?
Tôi chưa uống xong mà!"
Thấy cô
lại cầm ly rượu lên, môi sắp chạm vào vành ly, anh đã trừng mắt giật lấy, như
sợ cô lại quyến luyến loại rượu không hợp với mình: "Đừng uống!"
"Tại
sao? Tôi khát lắm!" Đang khát, cô hoàn toàn không hiểu ý anh, vì sao anh
lại hung tợn mà giật phắt ly rượu của mình một cách vô lý như thế.
"Về
nhà uống nước!"
Thức
uống ngon lành trước mắt không cho uống, tại sao bắt cô nhịn về nhà uống nước
lọc?
Anh
không nói nhiều, túm lấy cô nàng còn đang định uống thêm rượu, lôi thẳng ra
khỏi phòng.
Bạch
Tiếu Diệp tức tối lắc ly rượu, cô vẫn chưa kịp dạy anh làm thế nào để cướp rượu
trong tay con gái, anh đã cướp đất diễn rồi? Phì, thầy kiểu gì vậy, giống một
ông trùm xã hội đen tìm thấy cô nàng của mình đang phấn khích ở bên ngoài rồi
lôi về nhà dạy dỗ thì có.
Bị kéo tay lôi đi, Tô Gia
Áo đang hoài nghi cái tên rất đàn ông trước mặt mình không phải là Quý Thuần
Khanh dịu dàng, hiền lành trước đây, anh chỉ nên biết bĩu môi khi bị cô bắt
nạt, chứ không phải khiến cô mất mặt như thế này, hung hăng phá hoại cuộc vui
của cô và bạn bè, lôi cô ra khỏi KTV.
Sự nam
tính của a cuối cùng đã đâm chồi và nảy lộc, nhưng rồi sao? Anh có tư cách gì
làm cô mất mặt trước bạn bè chứ?
"Buông
ra, buông ra, buông ra! Anh kéo tôi đi đâu???"
"Về
nhà."
Anh
thản nhiên nói, nhưng cô lại không cho là thế.
"Anh
dựa vào đâu mà quản tôi? Anh đã bảo không thèm tôi chịu trách nhiệm mà? Chúng
ta không có quan hệ gì, anh quản cái khỉ gì!"
Bị cô
hét lên, anh khựng lại, đứng như trời trồng, buông tay ra thật, không tới một
khắc sau, người đàn ông rất man khi nãy giờ lại giống một cô vợ cam chịu, dẩu
môi u buồn: "Em chỉ muốn chịu trách nhiệm thôi à?".
"Không
thì sao? Ngoài trách nhiệm ra, chúng ta còn có quan hệ gì được? Quy tắc khỉ gió
gì mà suốt ngày anh lải nhải, tôi ở ngoài muốn phong lưu thế nào cũng được, anh
không quản, không quản!" Cô nhướn mắt lên vẻ rất lưu manh, chắc chắn anh
không làm gì mình được, dáng vẻ tiểu nhân đắc chí đó động vào nỗi đau, khiến
anh nhăn mặt.
Chiếu
theo quy tắc, anh nên ngoan ngoãn nghe theo cô, cho dù quan tâm cũng không nên
quản thúc quá nhiều, cô bảo anh đứng ngoài tầm mắt mình, anh sẽ không có tư
cách hỏi cô đi đâu, ở với ai. Anh chịu thua rồi.
Rõ ràng
người không giữ quy tắc là cô, chưa thành hôn đã đè anh lên giường, bỏ đi không
chút trách nhiệm, nhưng từ khi nào mà anh cũng hư hỏng theo cô, ném sự thanh
bạch vào thùng rác một cách thẳng tay không thương tiếc, có người muốn chịu
trách nhiệm mà lại không cần, quên mất chừng mực, không biết tiến hay lùi,
tưởng đụng vào cô rồi sẽ có tư cách lo lắng cho cô, rốt cuộc đã sai ở đâu mới
xuất hiện suy nghĩ xấu xa trái quy tắc như thế? Bị cô truyền nhiễm
ư?
Anh bị
quy tắc đè đến không ngước đầu lên nổi, muốn kéo tay cô nhưng lại chần chừ,
dáng vẻ muốn mà không dám làm đó khiến chất đàn ông vừa nhú lên vài phần đã
biến mất hoàn toàn trong mắt Tô Gia Áo, cô bực bội hừ một tiếng rồi quay người
bỏ đi.
Đi được
vài bước cô quay lại, anh vẫn đứng đờ ra như cột điện. Anh biết cô thích loại
đàn ông biết đuổi theo phụ nữ, dỗ dành cô, cô sẽ theo anh về. Anh đứng im đó
tức là mặc kệ cô, không cho cô cơ hội làm lành, nhưng lúc này anh hờn dỗi không
muốn quan tâm cô nữa. Dù sao với anh cô chỉ