
g thể trì hoãn được nữa, nhưng mà Lãnh Tuyệt Tâm
hắn…Nàng lưu luyến nhìn đống đất đá hỗn độn một lần nữa, trong lòng như
có kim đâm đau nhức, nếu Lãnh Tuyệt Tâm chết, nàng thật sự sẽ áy náy cả
đời.
“Không cần, độc ta có thể chịu được, trước tiên cứu Lãnh Tuyệt Tâm đã!” Đoan tuấn Mạc Nhiên nhẹ giọng nói, hắn tuyệt đối sẽ không cho phép
trong lòng Lăng Tây Nhi chứa người nam nhân khác, dù là người đó đã chết đi nữa.
“Nhưng mà…” Lăng Tâu Nhi do dự,
không biết nên chọn giải độc cho Đoan Tuấn Mạc Nhiên trước hay là cứu
Lãnh Tuyệt Tâm trước. Về tình, nàng nên chọn Đoan Tuấn Mạc Nhiên, về
nghĩa, nàng nhìn về tảng đá bị chẻ làm đôi…
“Đây là thuốc giải nàng muốn!” Tiếng nói nhẹ nhàng, như là âm thanh của tự nhiên, Lãnh Tuyệt Tâm chạy tới, trên tay còn cầm theo một bình nhỏ xanh biếc.
“A!” Tây Nhi ôm chặt đầu vai hắn, kêu lên một tiếng, “Ngươi…thật là ngươi sao? Ngươi không có…” Nhưng mà bộ dạng Lãnh Tuyệt Tâm cực kì chật vật, quần áo trên người đã bị tàn phá thành nhiều mảnh nhỏ, mặt đen thui.
“Không có bị đè chết đúng không? May mắn khinh công của ta tốt, chứ không…hì hì.” Hắn sợ hãi lên tiếng, chứng kiến uy lực thuốc nổ do Lăng Tây Nhi sáng
chế, hắn càng cảm giác được sự lự chọn của mình là chính xác, nhưng muốn hoàn toàn giải tán Thiên Địa Thịnh còn phải cần một ít thời gian nữa.
“Không được nói hai chữ kia, ngươi có biết không, vừa rồi thật sự làm ta sợ muốn chết!” Lăng Tây Nhi thở phào nhẹ nhõm, cuối cùng cũng có thể an tâm, nàng
tiếng lên nắm chặt hai tay hắn, cảm thấy tay hắn rất thô ráp nhưng thật
to, thật ấm áp, làm cho nàng có cảm giác thật an toàn.
“Mau đưa thuốc giải cho hắn uống đi!” Lãnh Tuyệt Tâm nhìn ánh mắt mừng rỡ của Tây Nhi, đột nhiên cảm thấy có lẽ hành động lần này cũng rất đáng giá!
Tây Nhi đưa thuốc giải cho Đoan Tuấn
Mạc Nhiên nhưng lại bắt gặp sắc mặt hắn lạnh lùng đến cực điểm. Đoan
Tuấn Mạc Nhiên cảm thấy không được tự nhiên nên quay đầu đi, hắn kiên
quyết không chịu tiếp nhận ân huệ của Lãnh Tuyệt Tâm, nhưng lại thấy ánh mắt khẩn cầu của Tây Nhi làm cả người hắn khó chịu đành phải nuốt thuốc giải xuống.
….Lãnh tuyệt Tâm đã biến mất lúc nào không biết, chỉ thấy lọ thuốc giải xanh biếc đang nằm trên mặt đất.
“Không được tìm hắn!” Đoan Tuấn
Mạc Nhiên hầm hừ mở miệng, cứ xem như là hắn hẹp hòi thì sao, hắn không
thích ánh mắt Tây nhi nhìn Lãnh Tuyệt Tâm chút nào, không thích, hắn phi thường không thích!
“Quỷ hẹp hòi!” Lăng Tây Ngi bất mãn mở cái miệng nhỏ nhắn nói.
“Nàng là nương tử của ta, ta hẹp hòi thì sao!” Đoan Tuấn Mạc Nhiên mất kiên nhẫn mở miệng, sau đó ôm nàng vào lòng.
“Được rồi, nhưng sau khi trở về, ta muốn tìm cho Lãnh Tuyệt Tâm một đối tượng, nhất định phải là một cô gái thật tốt!” Nàng nói nhỏ.
“Chuyện này ta đồng ý, chỉ cần cô gái kia không phải nàng, bất luận người nào ta cũng không có ý kiến!” Đoan Tuấn Mạc Nhiên đĩnh đạc nói.
“Có phải ngươi nguyện ý giúp ta rồi không?” Nàng mừng rỡ nắm tay Đoan Tuấn Mạc Nhiên.
“Giúp nàng?” Nghe không hiểu, hắn chưa từng làm mấy chuyện mai mối bao giờ.
“Ý của ta là chàng nên sửa án sai cho Lãnh Tuyệt Tâm, chỉ có như vậy Thiên Địa Thịnh mới có thể vĩnh viễn
biến mất trên giang hồ, lúc đó Lãnh Tuyệt Tâm mới có thể tìm một lão bà
tốt!” Tây Nhi điểm nhẹ lên mũi hắn, nhỏ giọng nói.
“Lão bà? Xưng hô thế này tốt nha, nếu vậy sau này ta sẽ gọi nàng như vậy?” Đoan Tuấn Mạc Nhiên đột nhiên đổi đề tài.
“Hả? Ta nói không phải ý này, ý của ta là…” Nàng còn chưa nói hết lời thì Đoan Tuấn Mạc Nhiên đã cúi đầu ngục xuống ngực nàng: “Hết thảy đều theo ý nàng, nhưng ta nói trước, không được nhắc đến hắn…” Đôi môi của Đoan Tuấn Mạc Nhiên đã trở nên trắng bệch, bất mãn khán nghị: “Bởi vì ta sẽ ghen!” Nói xong thì ngất đi.
“Ghen?” Rốt cuộc hắn cũng thừa
nhận rồi sao? Tây Nhi cảm động, định cho hắn một cái ôm hôn thật nồng
nhiệt nhưng chỉ thấy Đoan Tuấn Mạc nhiên đã trở nên vô lực.
“Nguy rồi, chẳng lẽ độc không có thuốc giải sao?” Tây Nhi sợ hãi kêu một tiếng, bắt mạch hắn một lần nữa, khi thấy mạch
tượng đã trở lại bình thường nàng mới thở phào nhẹ nhõm, tốt quá, hắn
chỉ đang ngủ thôi.
“Hình như chúng ta tới chậm rồi…? Công lực của lão đại tiến bộ lên rồi sao? Không ngờ có thể…” Long Thanh nhìn thấy hai người, cũng không vội tiến lên, cố tình cho
hai người thời gian, thuận tiện nghiên cứu đống đá vụn bên cạnh.
“Không phải lão đại của các ngươi
làm, là ta làm đấy, nhưng nếu các ngươi không tiến lên đỡ lấy lão đại
các ngươi, chỉ sợ ta cũng sẽ ngã xuống!” Lăng Tây Nhi tức giận mở miệng, cái đám nam nhân thối này, không giúp còn đứng đó làm gì?
“Vâng, Vương Phi!” Long Thanh
tiến lên đỡ lấy Đoan Tuấn Mạc Nhiên, nhìn thấy vết thương trên người
Đoan Tuấn Mạc Nhiên, hắn nhìn Lăng Tây Nhi một cái, ánh mắt có vẻ trách cứ, lần này cũng là vì nữ nhân này!
Tây Nhi trừng lại Long Thanh một cái,
nàng biết Long Thanh nghĩ gì, nhưng nàng đang gắng sức làm nữ nhân kiên
cường, không muốn Đoan Tuấn Mạc Nhiên vì nàng mà bị thương.
“Vương gia không có việc gì chứ?” Long Thanh áp chế bất mãn cùng lo lắng trong lòng, mở miệng hỏi.