
tiền lương của hai ta cũng có một khoản tiền nhỏ
đấy." Giang Tiềm thật ra lòng như gương sáng, Triệu phu nhân là một mẹ
vợ tốt, nhất định là không rõ ràng tình huống tài chánh nhà mình lắm mới có thể chủ động mà đưa ra cách trả tiền đọc cọc, chỉ là. . . . . Mặc dù không cần thiết, nhưng anh vẫn rất cảm kích cha mẹ vợ.
Triệu
Nhiễm Nhiễm cũng có chút nhiệt tình, "Nhưng đồ cưới ba mẹ em cho là tâm ý của họ, nếu như không lấy, có thể tổn thương ba mẹ không?"
Giang Tiềm cười cạo chóp mũi cô, "Ai nói không cần, tâm ý của người lớn không thể phản bác, cứ lấy làm kho riêng của em, nhưng để chỗ nào anh phải rõ ràng, em có thể có của riêng nhưng không thể giấu anh được."
Triệu Nhiễm Nhiễm múc một hớp cháo chặn cái miệng của anh, người này thật là
bá đạo, thân thể tư tưởng của mình đều phải để cho anh thấy rõ ràng,
động vào rõ rõ ràng ràng mới được. May là Giang Tiềm đã làm tốt chuẩn bị tâm tư, nhưng lúc gặp cả nhà họ
Trương thì anh vẫn kinh hãi không ngặm miệng được. Ông nội, bà nội, ông
ngoại, bà ngoại của anh đã qua đời từ rất nhiều năm trước, khi đó anh
còn nhỏ, không có ấn tượng gì, cha mẹ anh chị em mặc dù có, nhưng cũng
không có nhiều người vậy, thật sự là quá hùng vĩ rồi.
Ông ngoại
bà ngoại của Triệu Nhiễm Nhiễm sống chung với con trai út, cũng chính là cha mẹ của Trương Lam, bình thường ngày tết tất cả mọi người đều tụ lại náo nhiệt, dù là nhà lớn, nhưng cũng không trống trải mấy, có chơi mạt
chược, có t8m t8m. . . . . Nhìn thấy cả nhà bọn họ tới, toàn bộ liền ùn
lên vây quanh.
Triệu Nhiễm Nhiễm lần lượt giới thiệu từng người
với Giang Tiềm, "Đây là ông ngoại em, cậu cả, cậu hai, cậu út, dì cả, dì út. . . ." Cùng với thành viên gia đình của bọn họ.
Giang Tiềm lần lượt chào hỏi từng người, lễ phép vô cùng.
Thành viên gia đình tổng cộng có: ba chị ba anh, một em trai hai em gái. . . . Cùng với vợ chồng và con cái của họ.
Hôm nay Trương Vũ không có tới, Triệu Trí Lược và Trương Lam thì anh quen, những người khác lại tự giới thiệu mình một lần.
Bọn nhỏ có: hai cháu trai cùng tuổi với cô và Triệu Trí Lược, còn có hai cháu gái . . . Cùng với bạn trai bạn gái của họ.
Giang Tiềm đã chuẩn bị sẵn một cây kẹo trong túi, nhưng vừa nhìn thấy hai
chàng trai cao lớn cỡ anh, thì liền nhét cây kẹo vào túi sâu hơn.
Sau đó Triệu Nhiễm Nhiễm lặng lẽ nói với Giang Tiềm, "Nhà em có mười người
trẻ tuổi, không tính người đã kết hôn, những người còn dư lại thì ngoại
trừ Tiểu Lược ai cũng có đối tượng rồi, lứa nhỏ hơn thì cũng có gạn hết
rồi."
"Này chúng tôi có đối tượng trước, hai chị em chị là tư lệnh mà không có lính!"
Triệu Nhiễm Nhiễm phản bác, "Em gái út nhà dì út còn chưa có đối tượng đây."
"Dì nhỏ là cây già nở hoa, con gái của người ta còn chưa đi học đấy."
Nói thật, quá nhiều người, may là hàng năm Giang Tiềm bồi dưỡng được lực
phân biệt tốt hơn người bình thường, mới có thể nhớ được những người lớn và cùng vai vế, về phần phối ngẫu, trừ Dương Chấn Chấn, người khác đều
không nhớ rõ lắm. Chỉ là nhiều người cũng có một chỗ tốt, thu bao tiền
lì xì đến mỏi tay, con cái nhà anh cả chị cả của Triệu Nhiễm Nhiễm đều
bằng tuổi cô, nên đều xem cô như con gái mình, cho nên cũng cho bao tiền lì xì. Giang Tiềm cũng không có ý kiến gì, nhưng khi nhìn đến hình dáng giảo hoạy như tên trộm như chuột con của Triệu Nhiễm Nhiễm, anh liền
cảm thấy, thật ra thì cũng rất thú vị.
Bởi vì quá nhiều người,
lúc ăn cơm phải chia hai bàn lớn, người lớn một bàn, người trẻ một bàn,
mặt bàn tròn cực lớn, dù vậy, bàn của người trẻ cũng phải chen chúc
nhau, mọi người bình thường bận rộn làm việc, có thể tụ lại với nhau tất nhiên sung sướng, đứng ăn cũng không thành vấn đề.
Chú rễ mới
lần đầu tiên tới cửa liền bị chỉ định uống rượu, nhất là mấy anh chị,
chị dâu, anh rể, cháu trai cháu gái cùng tuổi với Triệu Nhiễm Nhiễm,
không làm khó thành công thì tuyệt không bỏ qua. Năm trước Dương Chấn
Chấn chỉ có một mình, người còn hài hước không tham sống, mỗi lần đều bị rót mê mang, đầu lưỡi to đến treo được thùng nước, bình thường đều là
Trương Lam và Triệu Nhiễm Nhiễm cứu giá cho anh. Năm nay người mới Giang Tiềm ra lò, Dương Chấn Chấn mới có thể ăn cơm đàng hoàng, nhưng anh ta
lại thích ăn đòn không thành thật, nhảy lên đòi rót rượu Giang Tiềm,
mình uống mấy ly lại say rồi.
Trương Lam chỉ tiếc rèn sắt không
thành thép chèn ép anh, "Anh xong đời, cả người thịt béo nhìn cũng không có ích, anh xem Giang Tiềm, uống hai lít rượu trắng mà cũng không đỏ
mặt. . . ."
Dương Chấn Chấn tức giận, còn không dám lớn tiếng,
"Anh ta. . . . Anh ta. . . . Là mặt. . . . . đén nhìn. . . . . . Không
nhìn ra, không tin em. . . . Đẩy đẩy. . . . Đẩy anh ta thử. . . . Thử."
Trương Lam đẩy anh một cái trước, Dương Chấn Chấn lập tức nghiêng qua, may mắn không có té. "Người ta chưa ngã anh đã té trước, về nhà thì như xe bị
tuột xích."
Triệu Nhiễm Nhiễm cười hì hì cũng đẩy Giang Tiềm một
cái, vững như bàn thạch. Thường ngày xem ở bạn học cũ, mỗi lần Trương
Lam vì Dương Chấn Chấn mà bị dính líu chuốc say thì cô đều giúp uống
giùm, kh