XtGem Forum catalog
Vợ Đồng Chí, Cố Lên!

Vợ Đồng Chí, Cố Lên!

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 324885

Bình chọn: 7.5.00/10/488 lượt.

ường vô lại coi như xong, trên chiến trường cũng sử dụng ám

chiêu.

"Dùng điện thoại xong rồi? Trả tôi."

Giang Tiềm

không để ý tới anh, há to miệng ăn sạch cơm trong hộp, đồ ăn cũng không

chừa, ăn xong lau miệng, cười, "Ai, thức ăn thật không tệ, rốt cuộc là

lớn thì đặc biệt."

Khuông Vĩ hối hận, anh không nên gọi tên lưu

manh này, đường lối tác chiến của mình bị cậu ta nhìn ra hết, ngụy trang kỹ hơn thì ở trong mắt Giang Tiềm cũng chỉ là một người trần trụi, muốn bắt bớ liền bắt bớ, một chút mặt mũi cũng không chừa.

"Càng ngày càng biết nuôi quân, tới đón tù binh còn mang theo hộp thịt kho."

Âm thanh tù binh này làm trên trán Khuông Vĩ nổi nhiều gân xanh, dùng ánh

mắt phóng đao vào anh. Giang Tiềm căn bản không sợ, nghiêng đầu vẻ mặt

cợt nhã chọc người, "Trượt qua dưới mắt tôi thì tưởng hay lắm à, cho

rằng tôi không bắt được anh sao, ngây thơ."

Khuông Vĩ cũng không

phủ nhận Giang Tiềm là lính tài năng nhất của anh, chỉ là mọi việc không theo quy củ, đụng phải lãnh đạo ái tài như anh là thật tâm tiếc anh

hùng, nhưng trong bộ đội cong cong thẳng thẳng nhiều lắm, không chừng

ngày nào đó liền ăn thiệt thòi, cho nên dẫn cậu ấy theo mình, thứ nhất

Giang Tiềm thật có ích, thứ hai anh cũng thật yên tâm, mặc dù nhiều

chiến hữu, nhưng anh và Giang Tiềm làm anh em nhiều năm thì cũng có chút tình thân.

Vỗ vỗ bùn trên quần, Khuông Vĩ đứng lên chỉ anh, "Chờ về hàng rồi thu thập cậu, đắc chí không được mấy ngày, phó —— đội ——

Giang."

Giang Tiềm thấy anh phải đi, vội vàng ngăn cản, "Cứ đi như thế?"

"Cậu còn muốn thế nào?"

"Làm tù binh mà một hộp thịt kho đã muốn đi, đại đội trưởng như anh cũng quá không đáng giá rồi."

Đại đội trưởng đã tức vô cùng, thở hổn hển vài hơi, mới tận lực bình tĩnh, "Có rắm mau thả."

Lúc này Giang Tiềm lại gần, cười hì hì, "Chuyện này, có lẽ sau khi kết hôn

liền phải về đội, anh đã chuẩn bị tốt mấy ngày nghỉ cho em chưa?"

Khuông Vĩ chợt nhíu mày, trên mặt không biến sắc, trong lòng lại mừng thay cho anh, "Muốn kết hôn?"

"Chứ sao." Giang Tiềm cười hé hé, đỏ mặt, lúc này cũng biết ngượng ngùng

rồi, "Báo cáo kết hôn đã xuống, quân diễn kết thúc liền về nhà làm hôn

lễ."

"Vậy mấy cô gái trong doanh trại quân đội của cậu thì sao?"

"Cái gì chứ? Cho tới bây giờ chỉ mình cô ấy."

Khuông Vĩ cầm cái bao tay vỗ lên đầu anh, "Tính toán hay quá há." Suy nghĩ một lát còn nói, "Tôi sẽ cho cậu mượn dùng căn nhà kia, chỗ của tôi có ánh

sáng tốt."

"Phòng trống cũng không phải là không có, cần gì phải dùng của anh, anh không có nhà thì thế nào."

Khuông Vĩ nghe được câu này có chút mất hồn, Giang Tiềm cẩn thận quan sát một

lát, nói tiếp, "Chúng ta làm việc này đã thấy nhiều sinh ly tử biệt, chị dâu cũng đi nhiều năm rồi, anh nên sống vẫn phải sống, lại nói con trai của anh cũng không thể luôn ở nhà ông bà nội."

Vợ Khuông Vĩ chết vì ung thư tuyến sữa, phát hiện thì đã muộn rồi, năm năm trước qua đời

thì mới ba mươi hai tuổi, để lại một đứa con trai bây giờ đã lên tiểu

học rồi. Khuông Vĩ im lặng một lúc, cả người sơ xài như Giang Tiềm cũng

có thể cảm thấy sự bi thương và nhớ nhung của anh.

"Tôi không thể quên cô ấy."

Giang Tiềm sờ đầu một cái, cảm thấy anh nói rất đúng, lại cảm thấy không

đúng, người sống dĩ nhiên không thể quên, nhưng người trong lòng đã

không còn mà, với lại dù bắt đầu cuộc sống mới cũng không đại biểu quên.

"Có phải anh thấy hổ thẹn không? Nhưng chị dâu bị bệnh qua đời, cũng không

phải do anh mà, đoạn thời gian cuối đó anh luôn ở bên chị ấy."

Khuông Vĩ cười nhạt với người anh em vẫn chưa có cảm giác sâu sắc với chuyện

này, "Không phải vậy, không phải bởi vì áy náy, cũng không phải muốn

quên mà không quên được, là tìm không ra, cô ấy hơn tôi hai tuổi, cho

tới bây giờ đều quan tâm tôi, hiểu tôi như một người chị, chưa từng oán

trách, tôi không còn tìm được đôi mắt như thế nữa."

Giang Tiềm còn muốn nói điều gì, lại bị Khuông Vĩ cắt đứt, "Cậu đổi vị trí suy nghĩ thử xem, sẽ hiểu tôi đấy."

Giang Tiềm rét, nếu như Triệu Nhiễm Nhiễm không tồn tại trong không gian của

anh nữa, vậy phải làm thế nào? Người trải qua vô số lần sanh ly tử biệt, lúc này đột nhiên không dám nghĩ thêm nữa, có hai ý nghĩ lại liều mạng

nhô ra: sinh không thể yêu, con đường phía trước mịt mờ.

Khuông Vĩ nhìn anh cũng thật sự để ý một cô gái rồi, trong lòng mừng thay cho anh, vỗ bả vai chuẩn bị ra lều trại.

"Ai, đợi chút. . . ." Giang Tiềm gọi anh lại, "Cho tôi mượn điện thoại dùng

một lát nữa đi, uhm, tôi còn muốn gọi cho cô ấy lần nữa."

Hơn một tháng Triệu Nhiễm Nhiễm không có nhận được điện thoại của Giang Tiềm,

hôm nay hai người vừa tiếp xúc, liền lải nhải lẩm bẩm dặn dò ‘ăn cơm

thật ngon’ ‘chú ý giữ gìn thân thể’ ‘ngàn vạn phải giữ gìn sức khỏe’. . . . Giống như không tốn tiền điện thoại.

. . . . . . . . . . . .

Hơn nửa tháng sau, vết thương trên chân Triệu Nhiễm Nhiễm rốt cuộc khôi

phục, tuần lễ trước Giang Tiềm trở về sau đợt quân diễn nhưng chưa kịp

gặp mặt đã chạy đi chống lũ rồi. Tính toán, hai người sắp quen nhau được một năm, nhưng ngày chung sống chân chính lại