Vợ Ơi Là Vợ!

Vợ Ơi Là Vợ!

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 324880

Bình chọn: 9.00/10/488 lượt.


cô vời vợi.

- Bác và anh hai người nói chuyện, con lên phòng nằm nghỉ một lát ! - Khả Vy

giấu chiếc điện thoại sâu trong túi áo, mang đĩa ngũ quả ra rồi đi lên cầu

thang mới lên tiếng.

- À ừ ! - Ông Trương gật đầu, ông cũng có ý định muốn nói chuyện riêng với con

trai.

Lạc Thiên định đứng dậy lên hỏi thăm, nhưng ông giữ gọi lại.

- Bố à, Khả Vy vẫn còn xưng hô không đúng, con sẽ chỉ bảo cô ấy sau. Để con xem

cô ấy...

- Không đâu, cứ để con bé gọi thế,... bố có chuyện này muốn nói... chúng ta ra

ngoài một lát.

- Thôi ạ, có chuyện gì nói trong nhà cũng được, để Khả Vy ở nhà một mình con

không yên tâm.

*

Khả Vy nhấc máy lên nghe, vì là điện thoại của Cao phu nhân nên cô giấu anh.

- Dạ.. !?

- Cô hãy giữ khoảng cách với Lạc Thiên !

- ... Vâng,... anh ấy vẫn luôn... cháu cũng không mấy ở gần...

- Bố của Lạc Thiên có ở đây không?

- Dạ, có. Bác ấy vừa đến, bác và anh Thiên đang nói chuyện ạ !

Khả Vy dự tính cuộc nói chuyện điện thoại còn dài nhưng Cao phu nhân đã cúp

máy. Giọng bà đầy nghi vấn và mang tính kiểm tra, lẽ nào lại không tin tưởng

ông.

Cô đặt điện thoại xuống, nâng niu con búp bê lên, cô quên đi định nghĩa của từ

khoảng cách mất rồi... Khả Vy nghĩ tới hai người dưới nhà, mình thật thất lễ,

nghĩ vậy cô xuống bếp mang thêm nước hoa quả mời. Họ không còn ở phòng khách,

họ ra ngoài vườn.

- Nhược Lam và con vẫn thường xuyên liên lạc chứ ?

- Vâng !

- Lạc

Thiên nhìn thấy đôi mắt sáng ngời đang hướng về phía mình, dường như nãy giờ

ông Trương nói về Nhược Lam là có mục đích.

- Có

chuyện gì... bố cứ nói !

- Hai bên gia đình chúng ta đều ưng thuận, mong muốn tác hợp cho cả hai.

Lạc Thiên đang nghĩ đến hai chữ “hoang đường”. Hình dung về Nhược Lam trong anh

lúc này còn lại những niềm vui bất tận, xóa nhòa cái đau khổ của ngày sự thật

phơi bày, nên lúc này anh để ông nói tiếp mà không nói gì thêm.

- Mẹ con cũng rất thích Nhược Lam, và ông Trịnh cũng ưng con lắm. Công ty

gia đình bên ấy lại đang cần người điều hành, họ chỉ có con một, sang năm tới

cả hai đều hai lăm... cũng vừa kết thúc cuộc hôn nhân với Khả Vy...

Khả Vy nghe thấy tên mình, loáng thoáng vài lời nhận xét về Nhược Lam, cô dừng

lại đôi chút theo bản năng.

- Vậy bố nghĩ Nhược Lam thế nào ?

- Lạc

Thiên có cách hỏi của riêng anh.

- À, bố rất thích con bé, bố coi nó như con cái trong nhà mà.

Anh thực sự muốn gạt tôi ra ư, tại sao lại... Khả Vy thắt tim, anh đã nói những

gì lúc sáng và những gì lúc này. Chúng đối lập tàn nhẫn khiến tôi không thể

phân biệt được anh là ai ? Anh là của Nhược Lam hay thuộc về gia đình có

tôi...?

- Nhưng làm sao bố biết Trịnh phu nhân quý con, con có nhiều khuyết điểm...

- Lạc

Thiên đi từ sơ hở trong câu nói của ông Trương. Cả anh và ông đều không nghĩ có

kẻ thứ ba nghe được đoạn đối thoại.

- À thì, con trai của bố, con luôn tự tin về bản lĩnh của mình mà !

- Thế còn Khả Vy, cô ta sẽ được hưởng những quyền lợi gì ?

Khả Vy đặt khay nước xuống, tìm một chỗ nghe thích hợp rõ hơn, giọng lưỡi của

Lạc Thiên sao mà toan tính và phân bua. Cô tự dựng lên khuôn mặt của anh lúc

này. Vô tình và phủi nhận sự hiện diện của cô, hoán đổi chúng thành những tập

tiền có giá trị sử dụng.

- Bất cứ thứ gì nó muốn trong phạm vi nhà chúng ta đáp ứng được.

- Vậy còn con của con và cô ấy ?

- Lạc

Thiên không cố gắng nói là cô ta nữa, bởi từ cô ta xa lạ và không liên quan đến

anh.

- Con

không chấp nhận việc hủy hoại tài sản của mình !

- anh

khẳng khái quyết định.

- Con hiểu sai ý ta rồi, đương nhiên gia đình chúng ta sẽ giữ lấy đứa trẻ,

con lập gia đình với Nhược Lam, con bé rất tốt, chắc chắn sẽ chấp nhận. Hơn

nữa, trẻ con còn bé, bảo mẹ nó là ai thì chắc nó sẽ tin tưởng mãi.

- Cũng

thật đúng như người nào nhận làm bố thì nó sẽ theo và gọi papa suốt đời.

- Hóa ra ý bố là thế !

- Lạc

Thiên đã nắm được nội dung, anh vờ tỏ ra không hiểu trước đó. -

Bố... !

Con...

- Và như

trút nỗi lòng, anh cứ tưởng cha mình vì muốn tranh tài sản nến mới “gài con

dâu” vào, thì ra ông đang nghĩ về tưong lai của anh và Nhược Lam. Anh và cô

không đi được đến điểm cuối cùng của tình yêu vì ông, nên ông tìm kiếm điểm đến

đó thay hai người. Anh chợt nắm lấy tay ông mà cười, ông vẫn vĩ đại như anh

từng nghĩ, chỉ có điều Lạc Thiên bây giờ còn thấu đến sự hi sinh của người khác

hơn cái lợi của bản thân rồi.

- Nếu con muốn bố sẽ thúc đẩy nhanh hơn, con bé Khả Vy hiền lành và ngốc

nghếch, hẳn rất đơn giản. Hay quá, thế là Nhược Lam sẽ trở thành con dâu của

nhà ta ! Rồi nó cũng sẽ được ăn cơm cùng bàn với Lạc Trung, Lạc Nhã,... con sẽ

về nhà nhé ! Bố muốn nhìn thấy các con nhiều hơn...

Lạc Thiên nuốt tới cạn khô khoang miệng, anh cũng muốn cho người đàn ông này

được như ý, nếu là trước đây, nếu không có đám cưới này. Anh để ông tận hưởng

ảo mộng và không nỡ đánh đổi nó, nhưng thế là quá nhẫn tâm với một người...

- Vậy nếu giả dụ như... hai bác Trịnh muốn có cháu bế thì sao ? Hai bác

không thích con của Khả Vy...

- Lạc

Thiên vẫn nhớ như in những gì Nhược Lam nói với mình. Nếu trên đời


Polly po-cket