
n. Ta từng nghĩ đến
chính mình tại cái thế giới mạc danh kỳ diệu (2) này, chỉ cần không giao ra cảm tình gì, không thích bất luận kẻ nào, là có thể chỉ
vì chính mình mà sống. Ta nghĩ làm những người ngoài cuộc thanh tỉnh
đứng xem, nhưng không biết khi nào đã lặng lẽ nhập cục, lại cũng không
rút mình ra được.
(2) Mạc danh kỳ diệu: Bí ẩn, không hiểu ra sao
Đợi non nửa canh giờ, tiếng vó ngựa nhẹ nhàng từ xa xa truyền đến. Ô
Vân chuy mang theo vết thương đầy người, giống như thiên thần xuất hiện ở trước mặt chúng ta, mặt trên là Thác Bạt Tuyệt Mệnh và Thạch Đầu đang
nằm úp sấp.
Tảng đá lớn ở trong lòng ta rơi xuống đất, vui vẻ vọt đi qua, ở trước ngựa lo lắng hỏi:“Các ngươi không có việc gì chứ?”
Thác Bạt Tuyệt Mệnh không có trả lời.
Ta bỗng nhiên nhớ tới chuyện cũ, xấu hổ không thôi, vội vàng cúi đầu
xin lỗi:“Thác Bạt đại ca, trước đó vài ngày là chúng ta thực có lỗi với
ngươi . Sau khi Thạch Đầu lành thương, chúng ta nhất thiết cho ngươi dập đầu châm trà tạ lỗi.”
Thác Bạt Tuyệt Mệnh vẫn là không có trả lời, nhưng thật ra Thạch Đầu ở dưới thân hắn phát ra thanh âm yếu ớt:“Đại ca, đến rồi sao? Lạc Nhi
đâu?”
Ta cảm thấy không quá thích hợp, lấy tay kéo Thác Bạt Tuyệt Mệnh, hắn không chút sứt mẻ, ta lại dùng lực kéo vài cái, bỗng nhiên cả người hắn rơi xuống lưng ngựa, trong tay còn gắt gao nắm dây cương. Lúc này ta
mới nhìn thấy trên lưng hắn, cắm bốn năm mũi tên dài, trong đó một mũi
đã đâm vào tim.
Máu tươi ẩn vào hắc y, tim hắn đã ngừng đập.
Ta ngã ngồi trên mặt đất, che miệng ngây người một lúc, lại điên
cuồng xông lên liều mạng lắc, hy vọng có thể được đến một tia đáp lại.
Nam Cung Minh bước nhanh tiến lên, dò xét hơi thở của hắn, lại xem xét
một chút mạch đập, sau đó lắc đầu.
“Hắn…… Hắn……” Ta không thể tiếp thu cái sự thật này, lắc đầu hỏi,“Nói giỡn phải không? Hắn…… Hắn như thế nào có khả năng chết? Hắn võ công
cao như vậy.”
Nam Cung Minh hỏi:“Ta vừa mới quan sát động tác hắn không đủ lưu
loát, công lực tựa hồ cũng vận chuyển không lưu loát, không biết tại
sao?”
Ta đột nhiên nhớ tới Phương Phượng Tường hạ độc, hốc mắt nhất thời
đỏ, lắp bắp đem tiền căn hậu quả đơn giản nói một lần:“Hắn nói độc đã
giải hết.”
“Không có khả năng giải hết,” Nam Cung Minh nhíu mày, cũng có chút
hoang mang nói:“Sau khi hắn tìm được ta, chưa nói chuyện bản thân bị
trúng độc, chỉ nói Thạch Đầu nhất định biết hắn sẽ trở về cứu nàng, đến
lúc đó ta ở bên ngoài cùng hắn nội ứng ngoại hợp, đem nàng đoạt lấy rồi
vứt cho ta, sau đó hắn một người một ngựa, dựa vào tốc độ của Ô Vân
chuy, lường trước tốc độ của thị vệ của Long Chiêu Đường hẳn là đuổi
không kịp, lại chưa từng nghĩ hắn công lực vận chuyển không lưu loát,
còn ngốc như vậy đi cứu Thạch Đầu.”
“Hắn…… Hắn……” Ta lại không thể nói cái gì thêm được nữa.
Nam Cung Minh hạ thấp người ngồi xổm, duỗi tay sửa lại tóc bay rối ở
bên mai của ta, một bên nhẹ nhàng sửa sang, một bên nhẹ nhàng mà
nói:“Hắn nói nàng thực sự đáng giá, so với chính mình càng đáng giá hơn, cho nên phải cứu nàng.”
Hắn nói ta rất quý, hắn nói ta vô giá, luôn nhịn không được tính toán giá trị con người của ta.
Ta đã nghĩ qua, mình ở trong lòng cái tên trông mặt mà bắt hình dong kia có giá một vạn đầu bò, mười vạn đầu bò……
Thẳng đến hắn chết rồi, ta mới biết được giá trị của chính mình.
So với sinh mệnh của hắn càng sang quý.
Hai tay ấm áp đã lạnh như băng, tóc quăn mềm mại dính đầy bùn đất,
con ngươi màu vàng ám kim, ám tối tựa như vầng thái dương bị mây đen che phủ, trên gương mặt xinh đẹp không có oán hận, không có phẫn nộ, chỉ có bình tĩnh.
Ta mơ hồ nhớ tới nụ cười tươi cuối cùng của hắn, đến tột là nở ra lúc nào?
Ta mông lung tư niệm tới tiếng sáo xương ban đêm của hắn, đến tột cùng là loại làn điệu nào?
Ta lờ mờ nhớ lại hắn nói cỏ dài ưng bay, đến tột cùng là bộ dáng kiểu gì?
Ta ngây ngốc trên mặt đất, ngồi hồi lâu, nhưng bất kể cái gì đều nhớ không nổi.
Hối hận cùng hối tiếc nảy lên trong lòng, đau thắt chặt.
Ta tận lực chống đỡ đứng lên, đem Thạch Đầu từ trên lưng ngựa cởi
xuống, hắn ngã thật mạnh vào trong lòng ta, quàng ta ngã xuống đất, sau
đó mơ mơ màng màng mở mắt ra hỏi:“Lạc Nhi…… Nàng không có việc gì là tốt rồi, đại ca đâu? Đại ca không có việc gì chứ?”
Ta nhất thời cũng không biết trả lời như thế nào, chần chờ hồi lâu,
thấy hắn bị thương nặng đe dọa, e sợ cho phẫn nộ đau lòng, liền nén nhịn tiếng than khóc, lừa gạt nói:“Hắn bị thương, một chút thương……”
“Vậy là tốt rồi,” Thạch Đầu thở phào nhẹ nhõm, lại chậm rãi nhắm mắt
lại,“Đại ca…… Không có việc gì thật tốt, ta bảo hắn bỏ lại ta để chạy
trốn, hắn nói…… Đáp ứng nàng rồi…… Chỉ cần còn có một hơi thở, nhất
định…… Nhất định phải đem ta mang về cho nàng…… Còn nói sợ ta chết đi
rồi, nàng cũng không sống được……”
[ nếu Thạch Đầu chết đi rồi, ta cũng không sống!'>
[ ta thề, đối đãi ngươi sau khi an toàn, ta liền trở về tìm Thạch
Đầu, nếu hắn từ trong tay An lạc Hầu chạy thoát ra, còn tồn tại một hơi
thở, ta nhất định đưa hắn tìm đến trả lại ngươi.'>
Nguyên lai, mỗi một câu của ta ngươi