Polly po-cket
Vô Sắc Vô Hoan

Vô Sắc Vô Hoan

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 323724

Bình chọn: 9.00/10/372 lượt.


Thạch Đầu bên ngoài thấp giọng nói:“Nghĩa phụ tự mình giảng dạy đích

thân truyền thụ, là con vô dụng, cô phụ một phen dạy bảo của nghĩa phụ.”

Thao Thiết gia loli chống đỡ không được, cười ra tiếng . Những người

khác cũng nhịn đến mức đỏ mặt tía tai, đối với ta nháy mắt một hồi, sau

đó cáo lui, ngay sau đó tiến ra ngoài cửa nghênh đón một lão nhân vào

cửa. Lão nhân kia hôm qua đã gặp ở tửu lâu, tóc trắng xoá, mặt mày hồng

hào, dáng người thật là nhỏ gầy, không có chỗ nào đặc biệt, chính là tai phải so với tai trái hơi lớn hơn một chút.

Ta bối rối khó hiểu, đã thấy Thạch Đầu bị lão nhân hung hãn kia tóm

lấy tiến vào, trong lòng thực mất hứng, đang muốn phát tác, lão nhân kia lại đi đến trước mặt ta, không khách khí cúi đầu nhìn một hồi rồi

nói:“Ta là nghĩa phụ của tên không nên thân này, ngươi chính là Lâm Lạc

Nhi?”

Ta cảm thấy hắn thực không lễ phép, đang muốn phản bác.

Thạch Đầu thấp giọng nói:“Ông ấy là Hắc Điên, là sư phụ của Thác Bạt huynh đệ, cũng là nghĩa phụ.”

Ta không dám hé răng .

“Lão gia tử năm nay bảy mươi tám rồi, liền dưỡng Thác Bạt Tuyệt Mệnh

một cái đồ đệ ngoan, từ nhỏ coi như con ruột, còn trông cậy vào hắn cho

vợ chồng ta ôm cái đứa cháu, chăm sóc người già trước lúc lâm chung, nay hắn vì cứu các ngươi mà đã chết, là huynh đệ tình nghĩa, ta cũng không

trách các ngươi, nhưng các ngươi có phải hay không nên nên phụ trách cho ta dưỡng lão?” Hắc Điên kéo qua cái ghế ngồi xuống hỏi ta.

“Vâng……” Ta rút đầu lại, thấp giọng nói nhỏ nhẹ.

Hắc Điên tức giận nói:“Vô Tâm cùng Tuyệt Mệnh là huynh đệ kết nghĩa,

ta xem ở trên phân thượng của đồ nhi đã chết, miễn miễn cưỡng cưỡng nhận thức hắn, các ngươi động tác còn không nhanh lên một chút? Lão gia tử

từ năm sáu mươi tám tuổi đã đợi mười năm rồi, chẳng lẽ còn phải chờ tới

tám mươi tám mới có cháu đến kế thừa một thân võ nghệ của ta?”

Tên của hắn như người khác nói, nói chuyện bừa bãi, Thạch Đầu giải

thích nói:“Nghĩa phụ ngang ngạnh bướng bỉnh, nghĩa mẫu từ sau khi Thác

Bạt huynh đệ chết thì thương tâm đau lòng, hai người như thế nào cũng

không xoay chuyển được. Ta cùng với Thác Bạt là huynh đệ, tự nhiên cũng

tôn kính ông ấy làm nghĩa phụ, càng thêm tôn trọng, chỉ là không tính

tái hôn, liền khuyên ông ấy ở bên ngoài lại nuôi một cái đứa nhỏ làm con nuôi, ông ấy chết sống không thuận theo, cứ nhất định muốn làm khó ta,

lấy con của ta đưa cho ông ấy làm đồ đệ để trả nợ. Mỗi ngày ồn ào, mỗi

ngày ầm ỹ, náo loạn bảy tám năm, ta không có biện pháp . Lạc Nhi…… Nàng

tới giải quyết đi.”

Ta…… Ta giải quyết như thế nào? Thiên hạ nào có không phân rõ phải trái như vậy chứ?

“Cái gì làm khó? Thiếu nợ thì trả tiền, thiếu con thì trả lại con, là lẽ đương nhiên!” Hắc Điên phẫn nộ với Thạch Đầu, sau đó hướng về phía

ta quan sát một hồi, vỗ tay nói,“Ta mới không hồ đồ, món nợ này đã tính. Hình thể dáng người của Vô Tâm là hàng cao cấp tốt nhất để học võ, dung mạo diện mạo của ngươi cũng là hàng cao cấp tốt nhất, hai người nếu

sinh con trai, cũng có thể miễn cưỡng miễn cưỡng so sánh được với Thác

Bạt ngoan đồ nhi của ta.”

Ta chỉ vào Thạch Đầu, do dự hỏi:“Nếu…… Nếu đứa nhỏ diện mạo di truyền từ hắn, xương thịt thân thể di truyền từ ta thì sao?”

Hắc Điên trợn mắt há hốc mồm, cúi đầu đi cân nhắc.

Thạch Đầu vội vàng tiến lên, nắm tay ta nói:“Chúng ta có thể lại sinh thêm một đứa nữa.”

“Cút! Ôi –” Ta lại quăng cho hắn một cái tát, đánh đến trong lòng bàn tay của chính mình phát đau.

“Tay có đau không? Ta thổi thổi cho nàng.” Thạch Đầu lo lắng chạy đến lại đây, muốn chạm lại không dám đụng vào.

Hắc Điên nhìn thấy giận tím mặt, một phát tóm lấy Thạch Đầu, nước

miếng tung bay giáo huấn:“Ngươi đường đường là giáo chủ của Liệt Hỏa

giáo, một hán tử cao to, sợ phụ nữ như thế này thì muốn làm gì? Tôn

nghiêm của đàn ông ở đâu? Nữ nhân, cái món đồ này là không thể dung

túng, càng dung túng nàng lại càng giẫm lên trên đầu ngươi, nhìn xem cái bà vợ đáng chết kia của nhà ta! Nàng nói lung tung ta liền đánh –”

“Ông đánh ai?” Hồng Hạt Tử từ ngoài phòng hùng hổ vọt vào,

Bàn tay đang giơ lên ở giữa không trung của Hắc Điên rất nhanh thu

hồi, đánh vào trên mặt mình, cười làm lành nói:“Đánh muỗi đó chứ, phu

nhân mau mau dừng tay, đừng để cho tiểu bối nhìn chê cười, tha cho ta –”

“Ông cái lão bất tử đê tiện! Ba ngày không thu thập liền dám dở tính

cũ quậy phá! Cư nhiên dám ở bên ngoài làm bẩn thỉu lão nương!” Hồng Hạt

Tử hung hăng nhéo lỗ tai phải của hắn một phen, đưa hắn tha ra ngoài cửa giáo huấn. Các nhóm nha hoàn, hộ pháp của từng bộ phận kia bao vây

quanh cửa, từng người một biểu hiện một bộ dáng xem kịch vui, cười trộm

không người.

Đầu óc ta bị quấy rối thành một mảnh hỗn loạn, thấy Thạch Đầu lại trơ trơ ở bên cạnh không chịu rời đi, liền rút vào ổ chăn, mắt coi như

không thấy gì hết.

Hắn bước đi thong thả một hồi lâu, thấy ta chẳng quan tâm, thở dài

một tiếng, phiền muộn ngồi ở bàn bên cạnh, lắc lắc bầu rượu trên bàn,

thấy bầu rượu còn đầy, thuận tay liền đổ vào trong miệng.

Ước chừng qua ba bốn giây, ta mới hậu tri hậu giác nh