Polly po-cket
Vô Sắc Vô Hoan

Vô Sắc Vô Hoan

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 324442

Bình chọn: 9.5.00/10/444 lượt.

âu, mới run run vươn tay,

vạch miếng vải nhìn thoáng qua, sau đó biến thành đầu gỗ ngồi trên ghế,

không động đậy.

Ta thấy hắn như thế, liền tự giúp hắn hỏi thăm sự tình. Thôn dân trả

lời thất chủy bát thiệt, sau gần nửa canh giờ, mới có thể khái quát sự

tình.

Ngày hôm qua Thiết Đầu đại thúc đi lên trấn trên mua đồ, có một hộ

nhà giàu muốn làm vài món đồ sắt đặc thù theo yêu cầu, hắn liền đi theo

đến nhà người ta. Không ngờ hộ nhà giàu kia đúng là nhân sĩ giang hồ đã

thoái ẩn nhiều năm, đúng lúc kẻ thù tới cửa, muốn huyết tẩy cả nhà.

Thiết đầu đại thúc thân cao cường tráng, diện mạo hung hãn, trong tay

lại có đao, nên lại bị lầm là người trong võ lâm, mới ra cớ sự.

“Thiết Đầu là người tốt, chỉ là lần này thật xui xẻo. Đúng lúc đó lại tới cửa, có lẽ là trúng kiếp nạn này a.”

“Nghe nói lúc hắn chết, còn che chở cho một đứa trẻ 3 tuổi của nhà đó, có lẽ là vì như vậy nên mới bị giết đi?”

“Hắn sống là hảo hán, chết cũng là hảo hán.”

“Đứa nhỏ Thạch Thạch này, mới 9 tuổi không cha không mẹ, lại không có họ hàng gần để dựa vào, về sau này cũng không biết như thế nào đây……”

“Nhà bọn họ cũng không có bao nhiêu gia sản đi?”

“Thật đáng thương a……”

Tiếng của thôn dân nghị luận lọt vào tai, có thở dài , có đồng tình , có dối trá , có cảm thán …… cái gì cũng có.

Nhưng dù sao không phải chuyện nhà bọn họ, an ủi bao nhiêu cũng thế, sau khi nói xong tiếp tục về nhà nấu cơm chăm đứa nhỏ.

Ta nhớ tới rất nhiều năm trước, vào buổi tối lúc mẹ rời đi, ta vẫn

còn là đứa nhỏ sáu tuổi, chỉ biết ôm con thỏ bông, ngoan ngoãn ngồi chờ ở bên ngoài phòng cấp cứu của bệnh viện, không rõ vì sao mọi người lại

dùng ánh mắt thương hại nhìn ta, càng không ngừng nói đứa nhỏ đáng

thương.

Ta bắt đầu sợ hãi, liên tục hỏi pa pa:“Ma ma khi nào thì tỉnh lại? Mama nói sẽ mua thỏ mới cho con mà.”

“Pa pa sẽ mua cho con.” Pa Pa dùng bàn tay to lớn không ngừng vuốt đầu của ta, thở dài, một câu cũng không nói.

Thật lâu về sau, ta mới biết được mama sẽ không bao giờ trở lại, bà sẽ không đưa ta đi Disneyland nữa.

Papa không mua cho ta con thỏ mới, lại đem về cho ta một người mẹ mới.

Người mẹ mới này rất đẹp, nói chuyện luôn khách khách khí khí, không

giống dì ghẻ ác độc trong cổ tích suốt ngày đánh chửi ta, chỉ có điều

sau khi ta có em trai mới, bọn họ vui mừng mua cho ta áo váy xinh đẹp,

sách vở mới tinh, sau đó đưa ta đi học trong trường có ký túc xá.

Pa pa nói với ta thực xin lỗi.

Ta có thể hiểu được ông, cũng không oán hận, nhưng từ đó về sau rất ít về nhà, cũng không thích cùng mọi người thân cận.

Mọi người đều nói ta quái gở, nhưng bọn họ không biết, ta chỉ là một

người nhát gan, luôn sợ hãi sẽ mất đi vật mình thích, càng sợ hãi lại

một lần nữa thừa nhận sự đau đớn đến vậy.

Nhìn Thạch Thạch vẫn đứng ở chỗ cũ không hề nhúc nhích, tựa như ta

năm đó, giống một con mèo nhỏ bị bỏ rơi, bất lực, lại không biết hướng

ai cầu cứu. Lòng ta hoang mang, giống như một lần nữa trải qua kí ức đau lòng không hề muốn nhớ lại kia, suy nghĩ một lát, thân mình từ từ dựa

vào tường đất, ngồi bên cạnh chậm rãi cùng hắn khổ sở.

Trong nhà không có người lớn, tang sự của Thiết Đầu đại thúc do các

trưởng bối trong thôn an bài, bọn họ nói một đống lời an ủi, sau đó

thuần thục phái người đi mua quan tài, chọn mộ phần, thu thập đồ dùng,

Thạch Thạch chỉ biết gật đầu như một cái máy.

Cậu và mợ đến kêu ta trở về ăn cơm, ta không tiện cự tuyệt, xoa xoa

đôi mắt đỏ hoe, bị nửa kéo nửa lôi đi về. Sức khỏe của bà ngoại cũng tốt lên một chút, có thể nằm ở trên giường khâu giày, thêu thùa, thấy ta

trở về thập phần vui mừng, cầm mấy đồ vật ta đưa xem một hồi khen một

hồi, mợ bày ra bàn ăn không những gà vịt thịt bò thật phong phú, trả còn gắp cho ta 1 cái đùi gà thật lớn.

Ta miễn cưỡng cười vui, trong miệng vô vị, trong đầu chỉ có chuyện của Thạch Thạch.

Đến tối, ta cùng bà ngoại nói chuyện phiếm, kể Nam Cung thế gia đãi

ngộ giống như tiên cảnh. Sau khi trở về phòng thuần thục nhảy ra cửa sổ, trèo tường, chạy tới nhà Thạch Thạch.

Chung quanh im ắng , chỉ có tiếng dế mèn kêu vang, tang sự ở thế giới này có rất nhiều tục lệ, hơn nữa mấy ngày sau phải thủ bên linh cữu 3

ngày liên tục, cho nên các trưởng bối đều kêu Thạch Thạch đi nghỉ ngơi

giữ sức. Nhưng Thạch Thạch không hề đi nghỉ, cũng không có canh giữ ở

bên cạnh phụ thân, mà là một mình ngồi ở ngoài phòng thợ rèn, hai mắt đỏ bừng, nhưng không hề chảy ra một giọt nước mắt, chỉ không ngừng lật tới lật lui những dụng cụ rèn đúc.

Ta đi đến bên người hắn ngồi xuống, trong lòng đã nghĩ sẵn vài lần, vẫn không thể quyết định phải nói gì.

Thạch Thạch mở miệng trước:“Ngươi đã đến rồi?”

Ta gật đầu.

Hai chúng ta cùng nhau trầm mặc rất lâu, Thạch Thạch cầm lên một cây

đại thiết chùy mấy chục cân, thấp giọng nói:“Cách đây không lâu ta cảm

thấy cầm cây chùy này đánh lên rèn sắt thật đặc biệt uy phong, luôn muốn thử, nhưng cha không cho, nói phải chờ ta đến 12 tuổi mới dạy ta rèn

sắt, tay nghề của ông rất giỏi……”

Ta phụ họa:“Mọi người đều nói ông là thợ rèn tốt nhất mười dặm bát

hương, nông cụ và