XtGem Forum catalog
Vô Sắc Vô Hoan

Vô Sắc Vô Hoan

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 324415

Bình chọn: 8.00/10/441 lượt.

ặt cầm thú của hắn, muốn tìm ra dấu vết tâm hoài bất quỹ*.

Nam Cung Minh đại khái phát hiện ta nghĩ sai lệch, trong nháy mắt

khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng, không ngừng huơ tay nói:“Là phụ trách quét

tước lau chùi, sửa sang lại giá sách, công việc nhẹ hơn nhiều.”

Ta trả lời:“Ta rất thích công việc hiện tại, làm rất vui vẻ, thiếu chủ lo lắng thừa rồi.”

Nam Cung Minh tựa hồ có chút thất vọng.

Không thể nhịn được nữa, ta rốt cục hỏi :“Chỉ ở trà liêu gặp qua một lần, thiếu chủ làm sao lại lưu tâm đến ta như vậy?”

Tuy rằng trong nguyên tác Lâm Lạc Nhi cùng Nam Cung Minh là vừa gặp

đã yêu, nhưng ta đã đem tạo hình đổi thành bộ dáng thê thảm đến vậy, nếu còn nhất kiến chung tình, thật sự rất cẩu huyết, ngoại trừ hắn não tàn, không có gì khác giải thích được.

“Không phải chỉ gặp một lần, trước khi gặp ở trà liêu ta đã thấy muội 1 lần, chỉ là khi đó muội đại khái không lưu ý đến ta……” Nam Cung Minh

đang muốn tiếp tục nói, bỗng nhiên ngoài cửa Lâm Hương Các một nha hoàn

xinh đẹp chạy tới, cảnh giác nhìn ta liếc mắt một cái, sau đó cúi đầu

mềm mại đáng yêu nói với Nam Cung Minh,“Minh thiếu chủ, Hoán chủ tử có

việc triệu kiến.”

“Lạc nhi, lần sau nói tiếp.” Nam Cung Minh không dám trì hoãn, vội vàng đi đến Vãn Phong Lâu nơi ở của Đại cầm thú.

Nha hoàn xinh đẹp kia không theo kịp hắn bộ pháp, ở lại tại chỗ, lấy

cái bát không trong tay ta nhìn nhìn, khinh thường nói:“Tiểu nha đầu

phải có tự giác, hảo hảo lấy gương nhìn xem gương mặt mình trông như thế nào, đừng mơ tưởng dụ dỗ chủ tử, cùng chủ tử phát sinh cái gì đó. Thuận tiện nói cho Hoàng đại nương, hôm nay buổi chiều làm bát trứng gà hấp

đem đến Thanh Tâm Uyển cho Phượng Sắc tỷ tỷ.”

Ta căn bản không có mơ tưởng, vâng vâng dạ dạ , vội vàng chạy về khu vực an toàn.

Nhưng câu nói cuối cùng của Nam Cung Minh để lại, luôn luôn vang

trong đầu ta. Ta làm sao cũng không nghĩ ra khi nào thì không cẩn thận

bị hắn nhìn thấy, vì thế đến hỏi Thạch Thạch, nhờ hắn hỗ trợ nhớ lại.

Thạch Thạch đang cầm nhánh cây múa kiếm, thấy ta liền thập phần kích động:“Nói cho ngươi nghe chuyện này!”

Lòng ta đang gấp, không quản chuyện của hắn, hỏi trước vấn đề của

mình:“Minh thiếu chủ có phải trước kia đã đi qua Lý gia thôn gặp qua

ta?”

Thạch Thạch oai đầu suy nghĩ thật lâu :“Không có khả năng, Minh thiếu chủ sao có thể không có việc gì chạy tới chỗ của chúng ta. Từ Nam Cung

thế gia thôn trang dùng khoái mã đi qua mới hơn hai mươi dặm đường, ngày đó ở trà liêu dừng lại nghỉ chân đều đã đủ kỳ lạ.”

Ta bỗng nhiên sinh ra một cái thực khủng bố ý niệm trong đầu.

Mọi sự không có ngẫu nhiên, chỉ có tất nhiên, Nam Cung Minh không lẽ

cố ý dừng ở nơi đó tìm ta sao? Cho nên sau khi ta rời đi trà liêu, hắn

còn tìm cớ kêu Thạch Thạch đưa đến hậu viện, nói là nhìn nơi dệt vải

nuôi tằm, hắn là một Đại thiếu gia sao có thể có thể có hứng thú với mấy cái đó?

Lâm Lạc Nhi rốt cuộc đã làm cái gì hấp dẫn đến hắn?

Tại trời thu mát mẻ thanh thuần, ta như rơi xuống vực.

“Ngươi nghĩ đến Minh thiếu chủ làm cái gì? Người ta sẽ không coi

trọng ngươi, nghĩ cũng uổng công,” Thạch Thạch đả kích ta theo thường

lệ, sau đó hưng trí bừng bừng tuyên bố,“Ta nói cho ngươi một tin tốt!”

“Tin gì?” Ta thật hoài nghi tin tốt của hắn, nhưng vừa mới trải qua một chuyện khủng khiếp (nino : gặp tiểu Minh đáng iu thế mà *liếc liếc*), cho nên năng lực chống đỡ tâm lý không tệ, liền phất tay ý bảo hắn nói tiếp.

Thạch Thạch kích động cầm lấy ta cao giọng kêu to:“Hôm nay Nam Cung thế gia chọn lựa đệ tử mới! Ta được tuyển rồi!”

“Khoan đã! Ngươi không phải là phó dịch sao?! Sao có tư cách dự tuyển?!” Ta cũng kích động .

Thạch Thạch đắc ý ngẩng đầu:“Tiểu Vương quản sự nói ta có sức mạnh,

hơn nữa có lòng tập võ, Hoán chủ tử cảm thấy không tệ, liền triệu đi thử một chút, sau đó rất hài lòng! Miễn trừ công việc phó dịch, thu ta làm

đệ tử!”

Ta xanh cả mặt, nguyên lai trên thế giới còn có chuyện càng khủng khiếp!

Thạch Thạch xưa nay không biết xem sắc mặt người khác, tiếp tục lôi

kéo ta hưng phấn:“Về sau ta chính là một đại hiệp ! Ha ha! Phóng ngựa

giang hồ, quét ngang thiên hạ! Nha đầu ngốc , ngươi cao hứng không?”

“Cao hứng, ta cao hứng vô cùng! Cao hứng đến muốn cắn người!” Ta nghiến răng nghiến lợi trừng mắt nhìn Thạch Thạch.

Toàn bộ kế hoạch hết thảy đều bị tên ngốc này đánh vỡ, lão công, điền văn, tương lai vất vả nuôi dưỡng giống như vịt chết bị nấu chín, vẫn

còn có thể bay*… Tiểu cầm thú đã tới gần rồi, đại cầm thú còn xa sao?

Đồng minh duy nhất lại bị viên đạn bọc đường hấp dẫn, thông đồng với địch phản quốc, không thể trông cậy vào hắn nữa……

Đáng thương cho ta đau đầu nhức óc vẫn

nghĩ không ra lý do phản đối, đành phải lắc lắc khăn tay, dựa vào cánh

cửa, trơ mắt nhìn Thạch Thạch cao hứng phấn chấn đi đến luyện võ trường, đủ loại đau lòng kèm theo không thể buông tay khó có thể hình dung, rất có cảm giác ‘Phong tiêu tiêu hề, Dịch thủy hàn ; Tướng công nhất khứ

hề, bất phục hoàn’*.

Tiễn bước Thạch Thạch, ta trở về phòng ngồi ở bàn trang điểm, nhìn

gương mặt trong tấm gương kia, mặt của Lâm Lạc