
vừa rời khỏi phe của Hoa Hoa.
“Ta thấy lúc ta không có mặt ở đây, các đệ đã sống vô cùng sung sướng. Đứa
nào bụng cũng to như cái trống. Tên hồ li Nam Cung Diệu kia chắc đã cho
các đệ bổng lộc không tệ đâu nhỉ?”
“Lão đại à, Diệu ca ca thực
sự lúc nào cũng đối xử với bọn đệ rất tốt. Hơn nữa, huynh ấy tuyệt đối
không phái người đi giết tỷ cùng Thái tử điện hạ đâu, huynh ấy còn bảo
bọn đệ phải nghe ngóng bằng được tung tích của tỷ, sau đó, còn đích thân tới thành Hoa Âm để tìm kiếm tỷ. Lão đại, tại sao tỷ lại tâu với Hoàng
thượng rằng Diệu ca ca muốn giết chết tỷ?”
Hoa Hoa thấy sắc mặt
ta lạ thường, liền ngậm miệng không nói thêm nữa, rồi nhìn ta bằng ánh
mắt đáng thương, vô tội. trong lòng ta vô cùng kinh ngạc, bọn chúng vừa
nói gì, ta đã tâu với Hoàng đế lão gia là Diệu muốn sát hại ta với Diệp
sao? Ta đã nói những lời này khi nào chứ?
“Lão đại, tỷ có biết,
tỷ bảo phụ thân mình dâng tấu hại Diệu ca ca khiến huynh ấy đang thương, thê thảm thế nào không? Đám quan viên trong triều xưa nay vẫn luôn là
những kẻ gió chiều nào cho thuyền xuôi chiều ấy…”
“Phải là gió
chiều nào xoay chiều đấy mới đúng.” Ta chán nản đưa lời chỉnh đốn. Thảo
nào mà Diệu lại tức giận với ta như vậy. Phụ thân Thừa tướng chết tiệt,
không ngờ lại giở âm mưu hiểm ác, mượn danh nghĩa của ta để hãm hại
Diệu, khiến chàng hiểu lầm ta, thực đúng là muốn phá vỡ tình cảm giữa ta và chàng mà. Buổi tối hôm đó ta lại còn bảo vệ Diệp, cãi lời Diệu, con
hồ li đó không tức chết mới lạ.
“Lão đại hình như không vui vẻ, mưa gió bão bùng sắp đến rồi.”
“Lão đại nhất định đang dùng những lời thậm tệ nhất để mắng chửi ai đó trong lòng. Mỗi lần tỷ ấy định mắng người mà không dám lên tiếng, đôi môi mấp máy, ánh mắt đảo điên, biểu cảm ghê sợ giống vậy đó.” Hoa Hoa và Thảo
Thảo ngồi bên cạnh thì thầm to nhỏ. Lại còn dám bàn luận về ta? Ta khẽ
hừm một tiếng, mấy tên nhóc sợ rúm người, nhìn ta bằng ánh mắt đặc biệt
vô tội, cầu xin ta tha cho.
“Các đệ hãy kể lại tất cả mọi chuyện biết được cho ta ngay, đừng quên ta mới là lão đại của các đệ, sau khi
thu thập được thông tin gì đều phải thông báo cho ta trước. bây giờ hãy
kể cho ta những biến cố xảy ra trong triều đinh khi ta không có mặt tại
Trường An. Chuyện lớn, chuyện nhỏ, từ triều đình cho đến giang hồ, từ
hậu cung phi tần cho đến mọi việc tại phố Tây, tất cả đều không được bỏ
xót. Đã nghe rõ hay chưa?”
Mấy đứa nhóc ngồi gọn lại, run run
rẩy rẩy, kể lại những chuyện đấu đá kịch liệt, mưu huyết gió tanh trong
triều đình. Ta nghe mà mồ hôi túa đầy, nắm chặt bàn tay, càng lúc càng
thêm căng thẳng. Cứ như vậy, thời gian trôi qua rất nhanh, chẳng mấy đã
chuyển sang giờ ngọ. Ta nghe tiếng trẻ con ồn ào bên ngoài căn miếu
hoang, mới nhận ra mình đã xuất cung nửa ngày rồi.
“Khoảng thời
gian tới, lão đại thi thoảng sẽ tới thăm các đệ, đừng có làm chuyện xấu
nữa.” Ta gõ đầu bọn chúng, tâm trạng cũng thanh thản được đôi phần. Diệu nhất định đã hiểu lầm ta nên mới không thèm quan tâm đến ta nữa.
Ra khỏi căn miếu hoang, ta than dài một tiếng. Hoa Hoa, Thảo Thảo nói với
ta rằng, kể từ khi quay về Trường An, Diệu đã bị mọi người bỏ rơi Hoàng
thượng đã biết chuyện mẫu thân Diệp chết trong miệng giếng cổ, đương
nhiên cũng biết được chuyện phụ thân ta âm mưu đưa mỹ nữ vào cung. Tuy
rằng những chuyện này đều không có chứng cứ xác thực, thế nhưng vị phụ
thân của ta muốn có được tín nhiệm của Hoàng đế thêm lần nữa là điều
không thể. Hiện nay ngài thân mình còn không lo xong, chỉ còn cách bán
rẻ Diệu, lại còn dâng tấu thư làm những chuyện bấy lợi với chàng. Hiện
tại, phe Thái tử vô cùng mạnh, còn thế lực họ ngoại với trung tâm quyền
lực là Diệu đã bị lung lay. Chính lúc này, ông ngoại của Diệu cũng xin
rút lui, thỉnh thị triều đình, từ chức đại học sĩ, cáo lão hồi hương.
Không chi triều đình, thế lực trong hậu cung cũng đã xảy ra những biến
đổi lạ thường, mấy hôm trước, cuộc tuyển chọn tú nữ năm năm một lần của
Đại Kỳ đã được lên kế hoạch, Hoàng đế lão gia lựa chọn thêm phi tần mới, hi vọng thông qua việc ân sủng những người phụ nữ khác có thể làm suy
yếu quyền lực của mẫu phi Diệu.
Dưới ánh mặt trời gay gắt, tường thành tại khu phố Tây này trông lại càng bẩn thỉu, chẳng khác nào một
vị tướng quân đã chinh chiến ngoài sa trường nhiều năm, thương tích đầy
mình. Lá cờ Đại Kỳ tung bay phấp phới trên cao, như cắt ánh mặt trời gay gắt kia thành nhiều mảnh. Chỉ có những binh sĩ trên tường thành vẫn
đứng im như trụ vững, để mặc ánh nắng chiếu vào mắt, thân người nóng
rực, mà không hề động đậy.
“Hoàng Phủ tướng quân!” Các binh sĩ đột nhiên cúi đầu bái lễ trước một vị tướng oai dũng.
Ta kinh ngạc ngẩng đầu, Hoàng Phủ tướng quân? Chính là Hoàng Phủ Trung
Nghĩa, phụ thân của Hoàng Phủ Liễu Nhi? Vừa nhớ tới Thạch Lựu cô nương
đáng ghét đó cứ quân chặt lấy Diệu là ta lại bừng bừng lửa hận. xem dáng vẻ các binh sĩ được thao luyện nghiêm túc này, thì vị Hoàng Phủ tướng
quân kia đúng là người nhẫn nại, nghiêm khắc.
Bầu trời biến
thành màu đỏ rực bởi vầng mặt trời sáng chói, mây trắng