
trở lại. Thế rồi suốt cả một năm trời, chúng ta cùng nhau đi ăn xin,
cùng nhau trộm cắp, cùng nhau bị chó đuổi người đánh, cùng nhau nói nói
cười cười… Khoảng thời gian ấy, nói dài không dài, nhưng cũng chẳng hề
ngắn ngủi. Vậy mà lúc này, chàng không hề nhận ra ta. Sự dịu dàng và nụ
cười của chàng giờ đang dành tặng cho một người con gái khác. Ta mím
chặt môi, miếng ngọc bội khắc chữ ‘Thức Cầm’ trong tay bỗng chốc nóng
như hòn lửa. Trái tim ta trào dâng cảm giác khó chịu, đau đớn vô cùng.
Chàng không hề nhận ra điểm khác thường ở ta, lại quay đầu nhìn về phía bốn
tên nhóc con kia nói: “Ta… đã biết bản thân là ai rồi. Hoa Hoa, Thảo
Thảo, Qua Qua, Quả Quả đa tạ các đệ, nếu không có sự chăm sóc của các
đệ, hôm nay Thức Cầm không thể nào tìm nổi ta. Ta phải đưa Thức Cầm quay về, nếu nha đầu quay lại… hãy chuyển giúp ta lời cảm ơn tới muội ấy.”
Ta nghe vậy liền chết lặng tại chỗ. Quay về? Có phải chăng đã nhớ lại
những chuyện trước kia, thế nên sẽ ra đi? Ta lại nghiến răng, đáng ran
gay từ đầu ta phải biết rõ điều này chứ. Vị thiếu niên ngất đi trong
tuyết trắng lúc đó mãi mãi là người có khí chất thanh tao, cao quý mà
không phải ai cũng có được. Vốn dĩ chàng không nên kết bạn với một kẻ ăn mày thấp hèn như ta. Một năm trước, chuyện gặp chàng coi như ta chỉ là
vớ được món hời mà thôi. Hôm nay… nếu chàng đã muốn, vậy thì đi đi.
Trái tim ta lại nhói đau rỉ máu, thậm chí ta chẳng còn muốn nói thêm bất cứ lời nào.
“Đây là đồ của huynh, trả lại cho huynh đấy.” Ta nhét miếng ngọc bội vào tay Tuyết Thần, rồi quay người vội vã chạy ra khỏi căn miếu hoang. Lúc này, ta thực sự chỉ sợ nếu như chạy chậm quá, mọi người sẽ nhìn thấy bộ dạng khóc lóc thê thảm của mình. Bên ngoài căn miếu, không biết trời đã đổ
mưa từ lúc nào. Trong màn mưa, đôi mắt ta nhòe lệ, trái tim không ngừng
đau đớn từng cơn, cứ thế ta chạy mãi, chạy mãi. “Lão gia, tiểu thư khóa cửa trong phòng rất lâu rồi.” Giọng Tiểu Thúy
bên ngoài khẽ vang lên. Ta lúc này đang vùi đầu trong chăn, miệng không
ngừng nhai những trái anh đào đỏ thẫm. Làm tiểu thư nhà giàu thực quá
tốt, ngay đầu xuân đã có thể nằm thảnh thơi trên giường, thưởng thức hoa quả tươi ngon, hơn nữa ăn nhiều bẩn tay lại có thể lau ngay vào chăn
gối. Ta đưa mắt nhìn quanh giường, cảnh tượng như một bãi chiến trường.
Vỏ hạt dưa rơi khắp mặt bàn, mặt ghế, dưới đất bình rượu bị vứt lăn lóc, còn ta thì đầu bù tóc rối nằm khểnh trên giường.
Ta nhớ lại,
hình như tối qua lúc về đến phủ, ta liền nhốt mình trong căn phòng rồi
không ngừng khóc lóc, khóc đến khi đói bụng liền đi khắp phòng tìm kiếm
đồ ăn. Thế nên hôm nay mọi thứ mới thành ra bộ dạng như này. Phụ thân
ta, Ngọc Thừa tướng, khi biết con gái bảo bối phải chịu uất ức thì đặc
biệt lo lắng. Người thậm chí cứ đứng mãi bên ngoài, không dám bước vào
trong, chỉ dịu dàng đưa lời khuyên nhủ.
“Ta nói này Phiến Nhi, con mau mở cửa cho phụ thân xem nào.”
“Phiến Nhi à, con mãi không chịu ra ngoài, nhất định đói bụng lắm rồi phải không?”
“Hầy…” Ta than dài một tiếng, đưa tay xoa bụng, lúc này phải nói là ta đang no chết đi được mới đúng.
Hóa bi thương thành hành động ăn uống chính là tôn chỉ trước giờ chưa từng
thay đổi của ta. Đợi sau khi ăn no, tinh thần thoải mái ta sẽ thấy tỉnh
táo hơn nhiều. Suốt từ sáng hôm qua tới bây giờ, ta đã bị Tuyết Thần bỏ
rơi đúng mười hai canh giờ. Thế nhưng suy cho cùng, lần này cũng chỉ
được coi là thất bại trong yêu thầm nhớ trộm mà thôi. Trước kia, ta chỉ
là một nha đầu ăn mày, bây giờ ta đã trở thành thiên kim tiểu thư phủ
Thừa tướng. Cô nương Thức Cầm kia chim sa cá lặn thì ta cũng hoa nhường
nguyệt thẹn. Nàng ta biết tặng ngọc bội, thì ta không thể tặng vàng bạc
hay sao? Hai người họ là chỗ quen biết cũ, vậy chúng ta dù thế nào cũng
có thể được coi là kết giao sinh tử. Nói không chừng, ta mà cố gắng thêm lần nữa thì chưa chắc đã thua. Nghĩ đến bản thân là một nhành hoa đẹp
tại căn miếu hoang, một số ăn mày thần trộm có tiền đồ nhất thành Trường An, chẳng có lí gì ta lại để một người con gái lai lịch không rõ, chỉ
đẹp hơn ta vài phần, cao quý hơn ta đôi chút đánh bại. Sauk hi nghĩ
thông mọi chuyện, tâm trạng ta cũng dần trở nên thoải mái. Ngay đến chất giọng như gà trống của Ngọc Thừa tướng ta nghe cũng thấy thuận tai lạ
thường.
Cọt kẹt… Ta đẩy cửa phòng ra. Bên ngoài toàn bộ nha hoàn lớn nhỏ, quản gia, còn có cả người phụ thân Thừa tướng cao sang, đại
phu nhân, nhị phu nhân, thậm chí đến cả tam phu nhân, thân mẫu của ta đã tới. Tất cả đều nhìn ta bằng ánh mắt vô cùng quan tâm. Khi thấy ta cuối cùng cũng chịu mở cửa phòng, tam phu nhân chợt thét lên một tiếng: “Con của ta à…” Sau đó, bà ôm chầm lấy ta khóc mãi không thôi. Nhị phu nhân
cầm chuỗi tràng hạt niệm a di đà Phật luôn miệng. Ngọc Thừa tướng thì
không ngừng trách mắng đám kẻ hầu người hạ, tại sao không hoàn thành
nhiệm vụ. Còn Tiểu Thúy đứng run rẩy một bên nghe lời trách phạt.
Chỉ có đại phu nhân là người bình tĩnh nhất, nhẹ nhàng dặn dò kẻ dưới đi
chuẩn bị nước tắm cho ta. Lúc ta tắm rửa xong, thay một b