Old school Swatch Watches
Vương Phi Thần Trộm

Vương Phi Thần Trộm

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 327774

Bình chọn: 7.00/10/777 lượt.

anh khoảnh đất mà chúng ta

vừa tạo nên tức thì tắt lịm. Mọi người không ngừng reo hò mừng rỡ, còn

ta chỉ cảm thấy hai mí mắt càng lúc càng nặng, dường như ta đã chẳng thể nào chống chọi được thêm nữa.

“Phiến Nhi! Phiến Nhi!” Giữa

tiếng gọi thống thiết, ta chỉ nhìn thấy một điều duy nhất trong mắt Diệp đó là nỗi hoảng sợ. Nỗi hoảng sợ khi phải mất đi người thân yêu nhất.

“Hãy thả vị cô nương đó ra, chỉ có nàng ấy mới có thể cứu ta mà thôi!” Dứt lời ta rốt cuộc cũng ngất lịm trong vòng tay Diệp.

***

Ta cứ miên man trong những cơn mê. Đến khi tỉnh lại, bản thân ta cũng không biết đã trôi qua bao ngày.

“Đứng ngoài sa trường mấy người vui. Tự cổ đến nay mấy người trở lại? Đến Hồi Cốt này rồi, binh sĩ Đại Kỳ chẳng còn ai sợ chết.”

“Tướng quân anh dũng, không màng sống chết, tiểu nữ vô cùng cảm phục. thế

nhưng tướng quân, ngài không cảm thấy vì sự anh dũng của riêng mình mà

bắt người trong thiên hạ phải chết chung, như vậy là vô cùng tàn nhẫn

sao?”

Vừa mới tỉnh lại, ta liền nghe thấy có tiếng người đang

tranh cãi. Đưa mắt nhìn sang thì ra là Diệp và Đóa Lệ Tư. Diệp biết

tiếng Hồi Cốt? Ta bất giác cảm thấy ngạc nhiên, nhưng lại nghĩ, ngay đến bản thân mình chỉ trong một khoảng thời gian ngắn còn học được tiếng

Hồi Cốt thì Diệp chẳng có lí gì mà không thể. Xem ra, ta đúng là đã hôn

mê quá lâu rồi.

“Sinh linh đồ thán, thi thể chất chồng, chỉ vì muốn thỏa mãn dục vọng và dã tâm của mấy người đàn ông các người. Có đáng không?”

“Cô nương không cần nói nhiều, dù thế nào đi nữa, Đại Kỳ không thể lui binh trước được.”

Phiền chết đi được, rốt cuộc bọn họ đang tranh cãi gì thế?

“Tại sao các ngài đều cố chấp như vậy chứ?”

“Đây không phải là cố chấp. Đối với một người lính, sỉ nhục lớn nhất không

phải là chết trận mà là thoái lui. Đại trượng phu có thể chết, không thể bại.” Giọng Diệp đã tràn đầy phẫn nộ.

“Đây chính là lòng dũng

cảm mà đàn ông các ngài vẫn thường nhắc đến sao? Ngài mau nhìn Phiến Nhi xem, lại nhìn đám binh sĩ của mình nữa. Bọn họ nhỏ nhất mới có mười mấy tuổi, già thì cũng đã tóc pha tiêu rồi. Bọn họ đều có phụ mẫu, có thê

tử. Người thân họ đang mòn mỏi chờ họ về đoàn viên, ngài nghĩ xem chỉ vì một câu nói “đại trượng phu có thể chết, không thể bại” của ngài mà phụ mẫu mất đi con cái, trẻ nhỏ mất đi phụ thân, thê tử mất đi tướng công.

Sau cùng các ngài sẽ đạt được gì chứ? Tất cả chỉ vì một lời tán dương

của Hoàng đế Đại Kỳ thôi sao?”

Trái tim ta thắt lại, bất giác

thấy khâm phục Đóa Lệ Tư vô cùng. Quả thực ta chưa từng được nghe những

đạo lý mà nàng ta vừa nhắc tới trước đây bao giờ. Mọi người không phải

đều muốn làm một người lính anh dũng trên sa trường sao? Thế nhưng những lời nàng ta nói lại vô cùng thấu tình đạt lí.

“Các ngài có phụ

mẫu không? Con đi chinh chiến, phụ mẫu ở nhà ngày ngóng đêm trông, các

ngài nhẫn tâm nhìn người tóc bạc tiễn kẻ đầu xanh hay sao? Nếu không có

chiến tranh, khi phụ mẫu ốm bệnh, các ngài có thể ở bên cạnh chăm sóc

không phải sẽ tốt hơn sao. Người Trung Nguyên các ngài chẳng phải có câu “trăm sự chữ hiếu đứng đầu” à? Vậy lòng hiếu thuận đó đâu rồi? Trong số các ngài đứng đây, e là có người thậm chí còn không nghe được tiếng

khóc đầu tiên của đứa con đầu lòng? Lẽ nào các ngài không nhớ thương

người thân của mình sao?”

Trái tim ta lại từng hỏi quặn thắt, đột nhiên nhớ về Trường An, nhớ đến người đàn ông giảo hoạt như hồ li của mình.

“Á!” Vì mải suy nghĩ, ta không để ý động vào vết thương trên vai. Nghe tiếng kêu của ta, Diệp vội vã xông lại đỡ ta ngồi dậy.

“Phiến Nhi, nàng tỉnh rồi sao? Đầu mũi tên đó có tẩm thuốc độc đặc chế của

người Hồi Cốt, may mà có thuốc giải của cô nương Đóa Lệ Tư nên mới giữ

tính mạng của nàng lại được. Nàng đã hôn mê mười mấy ngày rồi đấy.” Diệp nhìn ta, ánh mắt đầy xót thương.

“Diệp, đây là đâu? Ngài đỡ ta

ra ngoài được không? Ta nằm mãi trong này cảm thấy bí bức quá!” Ta nhìn

Đóa Lệ Tư nháy mắt, rồi ra hiệu những chuyện tiếp theo nàng ấy cứ an tâm giao lại cho ta là xong. Sau đó ta kéo vạt áo Diệp, nũng nịu nói. Diệp

nhìn vết thương của ta, do dự một hồi, sau cùng gật đầu đồng ý, bế ta

bước ra khỏi lều.

Trước mắt ta, hoàng hôn nhuốm đỏ cả bầu trời,

những dãy núi tím thẫm trập trùng xa xa. Dưới ánh chiều, cảnh binh lính, doanh trại, vũ khí hiện lên hào hùng. Lá cờ nhuốm máu vẫn không ngừng

tung bay trong gió, cán cờ màu bạc ánh lên vẻ lấp lánh mà huy hoàng.

Chiến tranh vô tình đã phá hỏng cảnh hoàng hôn yên bình, tuyệt đẹp. Nếu

không có chiến tranh, có lẽ lúc này mọi người vẫn còn đang thả trâu thả

cừu, du mục hát ca. Ta nhìn Đóa Lệ Tư, càng hiểu hơn mục đích nàng ta

đến đây. Tất cả chỉ vì muốn Hồi Cốt được bình yên, nên nàng ta không

ngại hiểm nguy đến giảng hòa. Bởi lẽ nàng ta thấu hiểu một điều dù thắng hay thua, hai bên đều phải trả một cái giá quá đắt. Đó là máu thịt của

đồng bào mình.

“Tại sao nàng tới Hồi Cốt? Nàng có biết làm vậy nguy hiểm thế nào không?” Ngữ khí Diệp như đang trách móc ta.

“Có phải ngài phát hiện ra quân lương có vấn đề? Trong khi lương thảo tiếp

tế còn chưa được chuyể