
đứng đầu, tay cầm khiên che chắn đã lui lại phía sau vài bước.
Đội quân Đại Kỳ đã sẵn sàng nghênh
chiến, bọn họ ai nấy đều cầm chắc cung tên. Trận ác chiến chỉ trong
khoảnh khắc nữa là nổ ra, không gì ngăn lại được.
“Nguyên soái
Đại Kỳ, tất cả chỉ là hiểu lầm. Mọi người đừng đánh nữa, hãy nghe ta,
đây đều là hiểu lầm cả thôi.” Đóa Lệ Tư không ngừng vùng vẫy, cất lời
khuyên giải, thế nhưng binh sĩ Đại Kỳ lại tóm chặt nàng hơn, không để
nàng nói thêm gì nữa.
Bỗng toàn quân Hồi Cốt chìm trong im lặng, chủ tướng và phó tướng bất ngờ quay sang thì thầm điều gì đó. Sau một
hồi, đột nhiên, vị chủ tướng đó giơ tay ra hiệu, tức thì tất cả binh sĩ
quỳ sụp xuống, đọc to một tràng dài tiếng Hồi Cốt. khoảnh khắc đó tim ta thắt lại, những gì họ đang đọc không phải chính là giáo ý mà đám thương nhân đã đọc trước đó hay sao? Đóa Lệ Tư cũng đã ngừng vùng vẫy, sắc mặt trắng nhợt, môi khẽ mấp máy.
“Không… trong thành vẫn còn bách tính Hồi Cốt, xin đừng… xin đừng làm vậy…” Nàng thét lớn.
“Có phải bọn họ sợ quá phát điên rồi không? Huynh nhìn con đàn bà đó vừa la vừa thét, trong khi đám người Hồi Cốt quỳ rạp xuống đất miệng không
ngừng lầm rầm những gì không biết.” Lời bàn tán không ngừng vang lên
giữa đám binh sĩ Đại Kỳ, thậm chí có người còn bật cười thành tiếng.
Trong khi ta lại cảm thấy có điều gì đó bất ổn sắp xảy ra.
“Thứ
bọn họ đang đọc hình như là kinh văn Võng Sinh Trú của Phật môn. Lẽ nào, bọn họ quyết định sẽ liều mạng tử chiến?” Thần sắc Diệp vô cùng nghiêm
nghị, ánh mắt đã không một chút lơ là dù chỉ một giây. Chủ tướng Hồi Cốt lại ra hiệu, đám binh sĩ liền đứng dậy, xếp hàng ngay ngắn, cung tiễn
chĩa cả về phía chúng ta. Vô số tên tẩm dầu, rực lửa. Phía này, mọi
người cũng đã nghênh khiên phòng bị. Thế nhưng đám binh sĩ Hồi Cốt lại
không hề có ý định bắn người, tất cả mũi tên đều nhắm vào đám cỏ khô gần chỗ chúng ta đang đứng.
“Không xong rồi, bọn chúng định phóng
hỏa thiêu chết chúng ta!” Bất ngờ trong đám binh sĩ Đại Kỳ có người thét lớn. hế nhưng tiếng nói của người này nhanh chóng bị tiếng tên bắn tới
tấp nhấn chìm. Chỉ trong chớp mắt, phía trước đã biến thành một biển
lửa. Gió mang theo lưỡi lửa liếm ngọt những bụi cỏ khô xếp quanh chỗ
chúng ta, thế lửa càng lúc càng lớn. Quân Đại Kỳ nhanh chóng bị lửa vây
quanh. Trong hoảng loạn mọi người vừa kêu la thảm thiết vừa tìm cách bỏ
chạy.
Diệp bình thản nhìn đám binh sĩ đang sợ hãi hoảng loạn.
Trong mắt ngài, cho dù đối diện với thời khắc nguy ngập nhất, ngài vẫn
chẳng hề nao núng hay run sợ.
“Tất cả đứng lại cho ta!” Diệp
thét lớn, tiếng thét không ngừng vang vọng trên thảo nguyên bao la. Đám
binh sĩ hoảng loạn tức thì im bặt, nhanh chóng lấy lại đội hình, chờ
lệnh Diệp. ngọn lửa vẫn không ngừng lan nhanh nhưng giờ đã không còn ai
dám động đậy gì hết.
“Truyền lệnh xuống dưới, thế lửa rất lớn,
mọi người theo hàng ngũ cùng ta về thành. Sau khi vào thành lập tức đóng cửa. Ai dám trái lệnh, quân pháp không tha!” Nghe lệnh chủ soái, những
binh sĩ này mới trật tự bước nhanh về thành.
Lúc này, Đóa Lệ Tư
im lặng nhìn cảnh tượng trước mặt, niềm lo lắng trong mắt nàng chưa một
phút thuyên giảm. Đột nhiên, nàng quay sang ta, khẽ mấp máy môi. Do có
một thời gian ta từng bị điếc cục bộ, nên có thể hiểu được khẩu hình.
Khi nắm rõ được ý tứ của Đóa Lệ Tư, ta liền gật đầu.
“Đừng vào thành nữa!” Ta khẽ cựa mình trong vòng tay Diệp, máu ở vết thương trên vai vì thế lại chảy ra nhiều hơn.
“Sao vậy, có phải ta lại chạm vào vết thương của nàng không?” Diệp ôm chặt lấy ta, giọng nói đã dịu dàng đi rất nhiều.
“Chúng ta có bao nhiêu ngựa? Có thể chạy nhanh đến mức nào? Có nhanh hơn gió…
nhanh hơn lửa không?” Ta khó khăn lắm mới nói hết một câu, đương nhiên
đây đều là điều Đóa Lệ Tư vừa nói với ta. Bởi Đóa Lệ Tư biết Diệp tuyệt
đối không tin nàng ấy, thế nhưng nhất định sẽ tin tưởng ta.
“Ý
của nàng là…” Diệp suy nghĩ một hồi rồi nhìn ta lo lắng hỏi. Ta gắng hết sức rướn người dậy để nhìn rõ khẩu hình của Đóa Lệ Tư hơn nữa.
“Cỏ khô chính là mồi lửa tốt nhất, một khi lửa cháy lớn, ngựa có chạy nhanh đến mấy cũng chẳng thể nhanh hơn gió, hơn lửa được. Vì chúng ta chưa
từng sống ở Mạc Bắc thế nên chẳng thể biết được sự lợi hại của một đám
cháy lớn tại nơi này. Nhất là vào những ngày thời tiết nắng nóng như hôm nay, chẳng cần đến mấy canh giờ, nơi đây sẽ biến thành một đống tro tàn đổ nát.”
“Nàng có cách sao?”
“Tuy rằng hướng gió rất
bất lợi, thế nhưng chúng ta vẫn có thể dựa vào nó để giữ mạng sống của
mình. Ngài hãy cho người đi châm lửa, nhanh chóng đốt một vòng tòn lớn
trong khoảng đất trống trước mặt, rồi mọi người… trốn vào bên trong vòng tròn đó.” Ta nặng nhọc nói từng từ. Mất máu nhiều khiến tâm trí ta bắt
đầu trở nên mơ màng.
“Ta hiểu rồi, Phiến Nhi, nàng quả nhiên là
phúc tinh của ta!” Diệp hân hoan nói. Dứt lời ngài liền ra lệnh cho đám
binh sĩ làm theo ý ta vừa nói sau đó cả người, ngựa trốn vào trong
khoảng đất giữa vòng tròn vừa tạo ra đó. Thế lửa theo gió dần mở rộng,
thế nhưng lưỡi lửa vừa chạm đến đường viền qu