
n chậm rãi cất lời. Trong khoảnh khắc ta cảm thấy phụ thân như đã già đi rất
nhiều. Ngữ khí phụ thân nói cùng Diệu gần như một lời khẩn cầu, cứ như
thể người đã không còn là một Thừa tướng đại nhân cao cao tại thượng, mà chỉ là một người cha, đang gửi gắm đứa con gái mà người yêu thương nhất cuộc đời.
Vào giây phút đó, ta chợt cảm thấy mắt mình cay cay.
“Hân hạnh khi được đại nhân xem trọng, sau này chúng ta đã trở thành người
một nhà. Chuyện trên triều đình, ta cũng mong nhận được sự trợ giúp tích cực của nhạc phụ đạo nhân.” Diệu nhẹ nhàng đáp, ngữ khí xen lẫn chút cổ quái. Trong lòng ta chợt dâng lên một suy nghĩ…Phải chăng phụ thân của
ta cùng chàng đang ngầm giao ước gì đó, nên đã quyết định bán ta?
Không khí trong phòng đột ngột lạnh giá, bốn bề nặng nề, sặc mùi âm mưu.
Ta mím chặt môi, nhớ lại nụ cười xấu xa cả Diệu, cùng câu nói ‘khổ tâm tận lực’ của Nam Cung Diệp khi nãy, đột nhiên cảm thấy toàn thân vô cùng
mệt mỏi Bên ngoài cửa tiệm chưa đóng cửa có treo chiếc đèn. Ánh hoàng hôn chiếu
lên lớp ngói xanh, rải lên khắp cả con phố Tây, ánh lên thứ ánh sáng lấp lánh. Không khí thoang thoảng mùi ẩm mốc, như thể chỗ nào cũng ngấm
nước vậy.
Những người sống tại khu phố Tây thuộc thành Trường An đều là người nghèo khổ, thậm chí nơi đây hội tụ đủ mọi loại người, vậy
nên lúc nào cũng náo nhiệt, nhộn nhạo. Trên con phố vốn không rộng lắm,
cứ đến tối là các hàng quán lại được bày ra la liệt, khiến cho các bức
tường cũ kĩ đều đen sì, bóng mỡ.
“Bánh vừng thơm ngon, một văn
tiền một xâu.” Tiếng rao dài thường thượt phá vỡ màn đêm hỗn tạp. Đây là nơi quen thuộc nhất của ta, khu phố Tây rách nát. Ta phủi tay, vươn cổ
hít thật sâu luồng không khí tạp nham đủ các thể loại mùi.
Bốn
chiếc ban ăn ở quán bên cạnh không đủ cho mười hai người ngồi ăn. Trong
khi ông chủ quán đang nhồi, đập rồi cắt bột mỳ một cách điêu luyện. Ông
chủ mặc áo không tay, chẳng hề để ý đến tiết trời lạnh đầu xuân. Ông đập miếng bột lớn lên mặt bàn, phát ra tiếng kêu bồm bộp dứt khoát. Bên
cạnh ông là một nồi nước sôi sùng sục, hơi nước bám lên hai cánh tay
trần của ông loang lổ, nhầy nhụa.
“Vị nào gọi ba tô mỳ… Xong
rồi, xin mời bê đi!” Ông chủ múc một muôi rau mặn rưới lên bát mỳ, cho
thêm chút thịt vụn, trộn lên, rồi đặt lên bàn, gọi người ra lấy.
“Này, cẩn thận chút, nước canh trào cả ra ngoài rồi, thật là lãng phí quá.”
Ta mắng với theo ông chủ. Oa, trước kia ta và bọn Hoa Hoa chỉ dám tới
đây ăn mỳ vào những khi Tết đến. Hôm nay, Diệu nói mời ta ăn, ta đương
nhiên không thể từ chối, liền kéo chàng tới con phố có nhiều món ăn vặt
nhất này để ăn một bữa cho thật đã.
“Ông chủ, cho thêm ba bát
hoành thánh. Cho ta bát to vào, mỗi bát nhiều thêm một quả trứng, ta
muốn cả thịt bò trong đó nữa.” Ta vừa ăn mỳ vừa cất tiếng gọi thêm.
“Cho thêm thịt bò? Vậy thì là mỳ thịt bò rồi.” Ông chủ hắng giọng quát.
“Ông chỉnh lời nói của ta làm gì, ta trả tiền là được đúng không?” Ta thô lỗ đáp lại rồi quay sang nhìn Diệu đang im lặng chán nản,, rồi đắc ý mỉm
cười xấu xa. Hành động này là ta học theo đúng điệu bộ của chàng mấy hôm trước. Hôm nay thực còn vui hơn cả Tết. Kể từ vụ náo loạn địa phủ, ta
chưa từng được ăn bữa nào ngon lành đã đời cả. Thực ra sau này nếu được
gả cho chàng cũng không tệ, ít nhất thì ngày nào ta cũng có mỳ để ăn. Ăn ngon, ngủ ngon, chơi vui vẻ, ba nguyện vọng lớn nhất của đời người,
chàng hầu như đều có thể giúp ta toại nguyện.
“Tại sao huynh vẫn chưa ăn?” Ta đã ăn được quá nửa bát mỳ, nhìn sang thấy chàng vẫn cau
chặt đôi mày, cầm đũa chọc chọc bát mỳ, như thể bát mỳ trước mặt không
phải đồ ăn mà là độc dược.
“Phụ…phụ thân…phụ thân của nàng có
phải vì nàng là con của thiếp nên ông ấy đã ngược đãi nàng?” Chàng ngập
ngừng lâu lắm, sau cùng mới nói được một câu hoàn chỉnh.
Phụt!
Nghe câu nói của chàng, ta bất ngờ bị nghẹn rồi tức thì ho bật ra, phun
hết cả mỳ ra ngoài. Lúc ngẩng đầu lên, trên đầu Diệu đã dính vài sợi mỳ
trắng, phần lông mày còn bị dính ít thịt bò vụn, cả khuôn mặt toàn là
nước canh…Ta càng ho sặc sụa, nước mắt giàn giụa, không biết phải khóc
hay cười nữa.
“Nàng…nàng đừng như vậy mà, đừng có khóc, ta chỉ
tiện miệng hỏi vậy thôi.” Hóa ra Diệu không giận ta, cũng không chút bức bội khi ta khiến mặt chàng dính đầy mỳ và nước canh, thậm chí chàng còn lên tiếng an ủi rồi vỗ nhẹ lên vai ta. Ta không thể không xúc động
trước tấm chân tình của chàng, liền nghiêng đầu tựa vào cánh tay Diệu,
mỉm cười nhún vai hạnh phúc.
“Phiến Nhi, thật không ngờ nàng
cũng giống ta.” Giọng Diệu trầm ấm đến bất ngờ, dịu dàng chẳng khác nào
ánh trăng đêm khiến ta nhất thời lặng người.
“Nếu phụ thân đối
xử với nàng không tốt, cũng đừng quá đau lòng, chuyện này ngay từ đầu
chúng ta đã chẳng thể nào thay đổi được.”
Ta từ từ ngẩng đầu,
ánh mắt Diệu giây phút này rất trầm lắng. Chàng nhìn ta, nở nụ cười bình thản. Buổi tối hôm đó, Diệu kể cho ta nghe chuyện của chàng lúc nhỏ.
Diệu nói: “Nàng xem, Diệp gọi ta một tiếng hoàng huynh, hai tiếng hoàng
huynh, chúng ta đều là con trai của Phụ ho