
đũa đến ngồi cạnh giường ta. Thấy vậy ta cảm động vô cùng, được Vương gia đích thân chăm sóc,
thật khiến ta vừa bất ngờ vừa vui sướng. Mới nghĩ vậy thôi, ta đã cảm
thấy vết thường sau lưng bớt đau rất nhiều, sau đó ta vội há miệng:
“A…a…” đợi chàng đút thức ăn cho. Ai ngờ, Diệu chẳng buồn nhìn ta, gắp
một miếng vịt quay vàng ruộm cho vào miệng mình.
Hả? Gì thế này? Ánh mắt ta lộ rõ vẻ giận dữ, trong lòng càng thêm tức tối. Con người này cố tính muồn chọc tức ta đây mà.
“Hả? Tại sao mặt mũi nàng lại thành ra như vậy chứ?” Diệu chống tay lên cằm cất tiếng hỏi.
“Ta đói quá.” Ta nghiên răng đáp.
“Ồ…” Diệu cười tít mắt, gật đầu tỏ vẻ cảm thông, sau đó chàng vừa nhai vừa lớn tiếng gọi: “Người đâu đưa thuốc lên!”
Thị nữ đứng ngoài cửa nhanh chóng bê bát thuốc đen ngòm đang không ngừng
tỏa khói nghi ngút. Vừa ngửi thấy mùi thuốc, ta liền biết bát thuốc đó
có vị vừa đắng vừa chát. Lúc này ta thực sự muốn khóc òa.
Ta
nhìn thứ nước đen ngòm, lại nhìn bàn ăn đầy sơn hào hải vị trước mặt, dạ dày tức thì không ngừng co thắt, trong lòng cảm thấy vô cùng hụt hẫng.
Hừm, chàng đói thì được ăn cơm, ta đói lại phải uống thuốc. Nhìn bộ dạng cố tỏ ra vô tội của Diệu, ta biết chàng đang cố tình chọc tức ta. Nếu
chàng không ăn uống ngay trước mặt ta còn được, đằng này lại ăn ngon
lành như thế. Con người này đứng là quá đỗi độc ác!
Ta trợn mắt
lườm chàng, ra điều phản kháng. Thế nhưng Diệu hoàn toàn phớt lờ, cứ thế mỉm cười hân hoan bê bát thuốc đặt tới trước miệng ta. Ta lắc đầu né
liên tục mà chẳng thể nào tránh nổ, cuối cùng đành phải cau mày, nhắm
mắt nuốt hết số thuốc chàng cưỡng chế đổ vào miệng. Thuốc đắng đến độ
mũi ta cay xè. Ta thè lưỡi, tức giận quát lớn: “bọn họ, bây giờ ta không ra khỏi giường được, nên không chấp nhặt với huynh. Đợi đến khi ta
xuống được khỏi giường, Ngọc Phiến Nhi ta xin thề với cái mông đã bị
đánh nát bét cùng ông trời rằng, thù này không báo, kiếp sau ta sẽ đầu
thai thành một kẻ xấu hoắc, chẳng thể gả chồng được.”
“Được đấy, được đấy, nếu vết thương trên mông nàng không khỏi thì cả đời này cũng
đừng mong có ai lấy.” Giả bộ không hề bận tâm, Diệu thu lại chiếc bát
rồi mỉm cười xán lạn. “Đồ ham ăn, đợi thêm nửa canh giờ nữa đi.”
“Đợi cái gì mà đợi?” Ta thực sự tức giận rồi.
“Thuốc phải uống lúc đói mới tốt, nửa canh giờ sau nàng có thể ăn uống bình
thường. Có điều, nàng không được ăn những món ta vừa mới dùng. Bây giờ
nàng phải tránh không được ăn những thức ăn có nhiều dầu mỡ, đồ sống, đồ lạnh hay những món quá chua cay.” Nhìn khuôn mặt càng lúc càng thêm
nhăn nhó của ta, Diệu còn nói thêm: “Đồ ham ăn, ta đã nấu cháo cho nàng
rồi, chỉ có hành xanh và táo đỏ, cháo này rất tốt cho máu, đợi chút nữa
ta sẽ cho người mang lên.”
Tên khốn này, hình như không chọc
ghẹo ta thì sẽ chết hay sao ấy, cho có vài ngụm cháo loãng cũng phải lấy ta ra chọc ghẹo mới vui. Ta mặc dù chu miệng phản đối nhưng trong lòng
thấy ấm áp hơn nhiều, ta úp mặt vào chiếc gối, nụng nịu lên tiếng hỏi:
“À, đúng rồi,huynh vẫn còn chưa nói cho ta biết, ta đang ở chỗ nào? Còn
nữa, mấy thị nữ của huynh chẳng ai biết nói chuyện sao?”
“Nàng còn có thể ở đâu được nữa? Điện Tử Thần tại cung Thái Cực.” Diệu đáp
“Nhà của huynh?” Tuy rằng đã chuẩn bị tâm lý từ trước, nhưng ta vẫn cảm thấy có chút bất ngờ.
“Tẩm cung của ta.” Diệu chỉ vào cung điện nguy nga mà tinh tế, trang nhã của mình rồi đắc ý đáp lời.
“À, vậy hẳn đây là giường của huynh rồi? Bình thường huynh vẫn ngủ trong
này hả?” Ta bắt đầu không tránh khỏi ngại ngùng. Thảo nào nằm dễ chịu
như vậy. Điều kiện của Hoàng tử quả nhiên là khác một trời một vực so
với người thường.
Diệu mỉm cười xấu xa, sán lại gần ta nói: “Cái gì mà hàng ngày, tối nay ta định ngủ lại đây. Đồ ham ăn tránh sang một
bên để lấy chỗ cho ta nằm nào.”
Trong lúc Diệu đang trêu chọc ta thì ngoài cửa vọng vào tiếng truyền lệnh.
“Điện hạ, Tô nương nương có lời mời.” Giọng một thái giám the thé cất lên.
Diệu lặng người trong giây lát, sắc mặt có chút ảm đạm, nụ cười rạng rỡ trước đó cũng tắt mất từ lúc nào không hay.
“Này…này…lúc huynh ngây người ra thì có thể bỏ chăn của ta xuống được không?” Ta ngọ nguậy thân người, nhích sang một bên. Chàng đang làm gì thế, như vậy
quả thực lạnh lắm.
Diệu định thần, trong khoảnh khắc, khuôn mặt
chàng lạnh đến lạ kì. Chàng nhanh chóng đặt góc chăn ta xuống, quay sang dặn dò mấy thị nữ đứng cạnh: “Hãy chăm sóc thật cẩn thận cho nàng.” Dứt lời, chàng đi thẳng ra bên ngoài.
Nhìn đám thi nữ cúi đầu lộ vẻ căng thẳng, xen lẫn lo lắng, ta vô cùng ngạc nhiên. Lần đầu tiên kể từ
khi quen biết, ta mới thấy ở Diệu sắc mặt và thái độ lạnh lùng, khó gần
đến vậy… “Gương đồng, mau nói cho ta biết, có phải dưới vườn lên trong cung có chôn kho báu vô giá không?”
“Gương đồng, hãy nói cho ta biết tất cả những nơi có chân báu vật.”
Chớp mắt ta đã nằm trên giường dưỡng bệnh được gần nửa tháng. Lúc này, ta
đang cầm trên tay chiếc gương hiếu kỳ tự hỏi, không biết chiếc gương này rốt cuộc lúc nào mới cho chủ nhân của nó xem lại quá khứ và thấy trước