
tương lai. Tại sao ta soi vào, nó chẳng hiện ra thứ gì chứ? Ta thực sự
muốn biết, rốt cuộc vườn lên đó chôn kho báu gì, tại sao lại khiến tên
ma đầu sát nhân cuồng loạn, biến thái đó thận trọng đến vậy.
“Ngọc chủ nhân, tiểu nữ đưa người ra ngoài sưởi nắng nhé.”
Sau khi được Diệu dặn dò, các thị nữ điện Tử Thần luôn coi ta như chủ nhân
thực sự. Thị nữ Hồng Anh vừa nói vừa chỉ vào chiếc giường lười bên
ngoài. Đó là một chiếc giường được chạm khắc tinh xảo, có sáu chân, lại
có bánh xe linh hoạt và hai tay vịn và hai tay vịn giữ hai bên. Đây là
chiếc giường lười cho Diệu đặt tại xưởng gỗ nổi tiếng nhất Trường An
dành riêng cho ta. Nhờ có nó mà dẫu có nằm trên giường ta vẫn có thể ra
ngoài hóng gió.
Hồng Anh đẩy chiếc giường lười đi dọc hành lang
rất lâu, sau đó mới tới được hoa viên. Cung Thái Cực tuy rằng chỉ thuộc
một góc của hoàng thành, nhưng hoa viên của nó lại rộng lớn và lộng lẫy
đến kinh người.
Dưới ánh nắng mặt trời, ta cựa người đầy khó khăn, thực ra vết thương trên
lưng và mông ta giờ đã khỏi nhiều, chỉ là bây giờ đúng vào giai đoạn vết
thương đang lên da non nên đặc biệt ngứa ngáy khó chịu. Nằm mãi trong
chăn, nóng rực, bí bách, ta lại đưa tay lên gãi liên hồi. Hồng Anh đứng
cạnh thấy thế liên tục che miệng cười. Ta cũng chẳng để tâm, mời mấy
ngày nay nằm trên giường, hàng ngày ta đều kêu ca oán thán nên xem ra
hình tượng tiểu thư khuê các đã sụp đổ lâu lắm rồi. Lúc này ta bỗng thấy vô cùng vô vị, liền nghiêng đầu soi gương rồi cất tiếng hỏi: “Gương
đồng à, gương đồng ơi, hãy mau nói cho ta biết…”
“Ngọc chủ nhân, người đừng có lẩm bẩm với chiếc gương mãi thế. Trong vườn lên đó thực
sự không chôn giấu báu vật gì quý giá đâu.” Hồng Anh cuối cùng không
nhịn được nữa đứng bên cạnh bật cười đáp lại.
“Ồ? Vậy trong đó
giấu gì? Hồng Anh, em từ nhỏ đã sống trong cung, nhất định là biết nhỉ?” Không có bảo bối hay kho báu vậy tại sao tên khốn đó lại làm quá lên
như vậy? Tự tiện xông vào, giết chết không tha. Đang đùa sao?
Ta vừa lên tiếng, sắc mặt Hồng Anh liền trắng nhợt, cô bé căng thẳng lắc đầu, không chịu nói thêm gì nữa.
Quả nhiên, nơi đó có gì cổ quái bên tỏng. Ta kiên quyết truy hỏi cả ngày
trời, Hồng Anh sau cùng cũng không thể giấu được, đành khổ sở thì thầm
với ta: “Thực ra… thực ra tiểu nhân cũng chỉ nghe người khác nói lại.
Bọn họ kể rằng năm xưa, có người đã chết tại vườn lên nơi Tứ điện hạ
đang ở…”
Nếu đúng vậy thì việc này hình như không có gì quá đặc
biệt. Đây là hoàng cung, trong cung có người chết lẽ nào lại là việc lạ? Hồng Anh nói chuyện cứ ngập ngà ngập ngừng, ánh mắt hoảng hốt bất định, chắc chắn còn giấu điều gì chưa kể hết cho ta nghe.
Ta khẽ
nghiêng người, vừa đinh hỏi tiếp, đột nhiên một giọng nữ réo rắt vang
lên: “Ở trong cung nếu muốn sống lâu, thì nên ít tò mò, tọc mạch. Ngươi
là con gái của Tam phu nhân Ngọc phủ đúng không? Chỉ dựa vào người… mà
cũng muốn gả cho Diệu ca ca?”
Người nào mà ăn nói khó nghe vậy?
Ta bất giác cau chặt đôi mày, rời mắt khỏi chiếc gương đồng, nhìn chăm
chú người con gái đang tiến lại gần chỗ mình. Nàng ta trông chỉ trac
tuổi ta, khuôn mặt trái xoan, mắt phượng, đôi môi ửng đỏ cong cong, thần thái kiêu căng, ngạo mạn. Nàng đang mặt một bộ y phục thêu hoa tinh tế, phần thân dưới màu đỏ phối cùng mày vàng thân trên, tay áo được chắp
thêm phần lông thú trắng muốt. Đôi tay lộ ra khỏi áo, trắng trẻo và mảnh dẻ, móng tay được sơn màu trang nhã. Đứng dưới ánh mặt trời, trông nàng ta cực kỳ lộng lẫy và tràn đầy sức sống, Nhìn dáng vẻ ta đoán người con gái này nhất định có xuất thân phú quý, cao sang. Điện Tử Thần không
phải tẩm cung của tên hồ li chết tiệt kia sao? Từ khi nào lại xuất hiện
thêm một nhân vật thần thông như vậy chứ? Phải chăng…chính là nương
nương trong cung? Không đúng, nàng ta vừa gọi tên hồ li chết tiệt kia là Diệu ca ca, chẳng lẽ là …công chúa?
“Quận… quận chúa…” Hồng Anh run rẩy cất lời thỉnh an. Mấy thị nữ vội bên thêm một chiếc ghế cùng
chiếc bàn trạm trổ tinh xảo nữa ra. Trong nháy mắt, trên bàn đã bày biện đầy ắp nào là hạt dưa, lạc rang rồi bánh điểm tâm các loại.
Hồng Anh nhanh chóng ra hiều cho đám thị nữ dâng trà. Ta nằm trên chiếc
giường lười, bắt đầu bấm đốt ngón tay, thầm đoán xem quận chúa trong
cung có địa vị to đến mức nào. Ở Đại Kỳ, con gái của Hoàng đế và Vương
gia đều được gọi là Công chúa, còn con gái của các thiên Vương được sắc
phong thì gọi là Quận chúa. Người con gái này kiêu căng, ngạo mạn như
thế, có lẽ phụ thân nàng ta là một Thiên vương đắc thế.
Vị quận
chúa đó thấy các thị nữ sắp bàn ghế xong xuôi, cũng chưa vội ngồi xuống
ngay, nàng ta đi loanh quanh chỗ ta vài vòng, soi xét một hồi rồi nói:
“Không ngờ người lại dám tự ý xông vào vườn lê, với tính cách của Diệp
hoàng huynh, không đánh chết ngươi coi như mạng ngươi lớn. Ngươi chắc
chắn đây làn lần đầu tiên nhập cung đúng không, thật đúng là chẳng hiểu
phép tắc gì cả, nhìn thấy Thạch Lựu Quận chúa Hoàng Phủ Liễu Nhi ta mà
không chịu hành lễ.”
Quận chúa Thạch Lựu? Ta đưa mắt nhìn bộ y
phục phối màu vàng