
g đá. Thanh đoản đao trong tay Diệp vung lên, dải lụa đỏ bất ngờ biến thành muôn ngàn mảnh vụn, bay giữa không trung
như những cánh bướm thắm đẹp như mơ. Nam Cung Diệp oai phong lẫm liệt từ từ hạ xuống giữa không trung trong khi xung quanh mình bay lượn ngợp
trời là vô số mảnh vài đỏ thắm, trông vô cùng cuốn hút, lãng tử.
Đến khi định thần nhìn lại, ta mới phát hiện hắn đang nhìn mình chăm chú.
Ánh mắt như vừa trải qua giây phút ý loạn tình mê ngắn ngủi, sau đó hắn
nhanh chóng lấy lại vẻ lạnh lùng mọi khi.
“Người xưa có câu: ‘Tự cổ anh hùng xuất thiến niên.’ Xem ra câu này không sai chút nào, thật
đúng là hậu sinh khả úy! Tiểu huynh đệ, thân thủ quả là tuyệt vời.”
Trong động đột nhiên vang lên một giọng nữ, khiến cả ta và Diệp đều
không khỏi giật mình kinh ngạc. Giọng nói của người phụ nữ này đặc biệt
dịu dàng, thanh tựa nước suối trong, nghe vô cùng quyến rũ Nghe thấy tiếng người, sắc mặt Diệp dịu đi khá nhiều, ta cũng có thể thở phào nhẹ nhõm, rồi ta lại lặng người nhìn mặt đất đầy những mảnh vải
đỏ, không biết liệu vị cao nhân đó có cảm thấy tức giận khi vũ khí của
mình đã bị chúng ta phá hỏng?
“Tại hạ vô tình xông vào nơi đây,
mạo phạm đến tiền bối, mong tiền bối thứ tội.” Diệp khẽ cất lời, ngữ khí tự tin, thanh âm vang vọng khiến cho vách đá cạnh bên cũng như rung
động.
“Tiểu huynh đệ, tuy rằng thân mang trọng thương, khí huyết bất định, nhưng vẫn có thể phá được dải lụa đỏ của ta, thực không dễ
chút nào. Không ngờ, người có thân thủ như vậy cũng có lúc rơi vào chỗ
này. Thật giống ta năm xưa, vì nhẹ dạ cả tin…” Nghe iọng nói ưu phiền
vọng lại, Diệp tức thì nhận ra vị trí của người đang nói, liền quay
người về phía đó.
Là người đó. Mới nhìn qua là ta đã nhận ra
người phụ nữ ấy. Đôi mắt như tranh, tuyệt sắc khuynh thành, là người phụ nữ bị đẩy xuống giếng. Nhưng lúc này ở cuối đuôi mắt bà ta đã xuất hiện vài nếp nhăn, ấy vậy mà chẳng làm mất đi nét hoa nhường nguyệt thẹn.
Người đàn bà đó khoác trên người bộ y phục màu đỏ hệt như màu đám vải
vụn đang nằm trên mặt đất, chỉ duy có sắc mặt trắng nhợt như cắt không
còn giọt máu khiến người đối diện ngỡ ngàng. Đó là vẻ tiều tụy, mong
manh như tờ giấy khiến ta nhìn mà lòng không khỏi thương xót.
Đôi mắt lạnh lùng của Diệp đột nhiên thoáng chút ươn ướt dịu dàng. Ta đưa tay nắm lấy bản
tay hắn. Bàn tay ấy nắm chặt tới mức run rẩy trong lòng bàn tay ta, dường như đang nỗ lực che giấu điều gì đó.
Ta nhìn đôi môi Diệp khẽ động, nhưng hắn không nói bất cứ lời nào. Người
phụ nữ trước mặt nhìn hai chúng ta đầy nghi hoặc, ánh mắt khi nãy còn
dịu dàng giờ đột nhiên lộ vẻ cảnh giác, hiển nhiên là vì bà ta không thể lý giải nổi thái độ khác thường của Diệp. Ta nhìn phần váy trải dài đã
cũ, nhưng khoác lên người bà, bộ y phục đó vẫn toát lên vẻ lộng lẫy cao
sang. Nhìn thần thái, dáng vẻ, ta đoán bà ta chắc có thân phận không
nhỏ.
“Chúng ta vô tình bị rơi xuống giếng cổ này, nếu có gì mạo
muội, xâm phạm nơi ở của người, mong tiền bối lượng thứ.” Một lúc sau,
Diệp mới lên tiếng, nét mặt đã dần bình tĩnh trở lại.
“Giếng cổ? Tại sao các ngươi lại bị rơi xuống?” Người phụ nữ này cất tiếng, bàn
tay đè chặt vào vách đá, để lại dấu tay rất rõ ràng. Hình ảnh đó bất
giác khiến ta nhớ lại cảnh tượng trong gương. Nhưng võ công của bà ta
giỏi vậy, không thể bị người ta dễ dàng đẩy xuống giếng được.
“Ta…ta bị hắn đẩy xuống, sau đó, không hiểu sao hắn lại nhảy theo.” Ta ấp úng
chỉ tay về phía Diệp, Diệp nghe thế trợn mắt quay sang lườm ta, xem ra
không mấy vừa ý với câu trả lời này.
“Các ngươi đều là người
trong hoàng thất? Ngươi là ai?” Người phụ nữ quay sang Nam Cung Diệp cất lời hỏi, ánh mắt sắc tựa dao. Trong ánh mắt Diệp thoáng hiện lên chút
cô liêu, rất nhanh sau đó lại lạnh giá như thường.
“Danh tính
của tiểu bối thật không đáng để nhắc đến, tiểu bối to gan mạo muội hỏi
tôn danh quý tính của tiền bối được không?” Diệp khoanh hai tay trước
ngực, giọng nói trơn tru vang rõ. Sắc mặt người phụ nữ áo đỏ bỗng sầm
lại, dường như không mấy vui. Thấy nét mặt bà ấy chuyển sang phẫn nộ,
trong lòng ta vô cùng hoảng sợ, khẽ lui lại vài bước, rồi lần ra phía
sau lưng Diệp, ngộ nhỡ bà ấy trở mặt ta có thể nhanh chóng trốn thoát.
“Tuổi tác còn nhỏ mà đã thận trọng như vậy, ta thấy ngươi chắc chắn sinh
trưởng trong hoàng cung rồi. Ta là ai? Ha ha, hỏi rất hay, giờ còn mấy
ai nhớ được ta là ai chứ? Lâu nay, ở trong nơi quỷ quái này, ngay cả bản thân ta cũng đã quên mất mình là ai rồi. Vật còn người mất, tiệc tàn
người tan. Phiền muộn lầu đông một đụn tuyết. Cuộc đời mấy khi nhìn rõ
rệt? Tâm sáng như gương e là chỉ có mấy cây lê hiểu rõ mà thôi.” Hầy…Mấy câu nói trước của bà ấy ta nghe chẳng hiểu gì cả, nhưng khi nghe đến
hai câu thơ quen thuộc kia, ta bất ngờ nắm lấy y phục Diệp đầy kích
động. Còn Diệp lạnh lùng phẩy tay ta ra.
“Trên thế gian này thực không còn bất cứ thứ gì khiến người phải nhưng nhớ, lo lắng nữa sao?”
Giọng Diệp có phần run rẩy, ánh mắt tràn đầy kì vọng lẫn khát khao.
“Nhớ nhưng, lo lắng? Không có.” Người phụ nữ đó