XtGem Forum catalog
Vương Phi Thần Trộm

Vương Phi Thần Trộm

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 328754

Bình chọn: 8.00/10/875 lượt.

lặng đi, đột nhiên nhìn về

phía hai chúng ta, ánh mắt sắc nhọn, bàn tay mở ra, năm móng vuốt sáng

lóe. Thấy vậy ta cực kì sợ hãi, trong lòng không ngừng kêu khổ.

“Lão bà phát điên rồi, chạy mau…” Ta nắm lấy tay Diệp quay người định chạy

trốn, thế nhưng Diệp vẫn đứng ngây tại chỗ không hề nhúc nhích. Người

phụ nữ đó phi tới, bàn tay như ưng trảo bất ngờ chụp xuống.

“NAM CUNG DIỆP! Ngươi kho chạy thì ta chạy trước đây.” Ta thì đang lo lắng

đến chết đi sống lại, thế mà chẳng hiểu sao tên ma đầu sát nhân lại lên

cơn thần kinh, ngơ ngẩn đúng lúc này.

Nhưng ưng trảo của người đàn bà đó đột ngột dừng lại trước mặt Diệp tầm nửa thước.

“Lúc nãy ngươi vừa gọi ta là gì?” Bàn tay của bà ta tức thì đưa sang, khiến

ta cảm thấy có một sức mạnh kinh người kéo mình đi. Trong khoảng khắc,

bàn tay của bà ta đã bóp chặt lấy cổ ta, móng tay hằn sâu vào thịt. Ta

đau đến độ mồ hôi túa ra đầy mình, nhưng cổ bị người ta bóp chặt không

sao thốt nổi lên lời.

“Nói, các ngươi rốt cuộc là ai?” Bà ta gằn giọng, bàn tay càng siết chặt hơn.

“Bà hãy thả cô ấy ra.”

“Ngươi không nói, ta sẽ bóp chết ả!” Đối diện với Diệp, giọng bà ta có phần hạ thấp, lực đạo ở bản tay cũng giảm đi ít nhiều.

“Diệp, người…người phụ nữ này…điên…điên rồi, ngài mau chạy…mau chạy đi…” Ta

khó khăn lắm mới thốt được mấy từ, trong lòng đặc biệt lo lắng. Lần

trước đã bị Ngọc Phiến Nhi bóp cổ chết, lẽ nào ta lại bị người phụ nữ

điên này bóp chết sao?

“Diệp…Con chính là Diệp nhi, con chính là Diệp nhi?” Bị bà ta thả ra đột ngột, đầu óc ta choáng váng, ngã sóng

soài sang một bên. Tên ma đầu sát nhân thật không có nghĩa khí gì cả,

sao lúc này lại chẳng đỡ lấy ta, không biết còn bận việc gì nữa. Ta

nghiêng đầu nhìn sang thì thấy người đàn bà điên cuồng chạy nhanh về

phía Diệp, nhưng lại ngã khụy giữa chừng. Diệp căng thẳng dang tay ra

đỡ. Người đàn bà ấy siết chặt bàn tay Diệp, vừa khóc vừa cười, vui mừng

pha lẫn đau thương.

“Mẫu thân, là con, Diệp nhi đây!”

“Đúng là Diệp nhi của ta rồi…Thật không ngờ, con đã trưởng thành đến vậy. Mẫu thân thật có lỗi với con…” Bà ta bật khóc, nhẹ nhàng vuốt khuôn mặt Nam Cung Diệp, sắc mặt vạn phần đau đớn.

“Lòng thương nhớ dạt dào, không dám buồn gió sương.” Diệp quỳ xuống, giọng nói chan chứa niềm đau đớn tột cùng.

Mẫu thân? Con trai? Ta ngồi một bên hết nghiêng đầu suy ngẫm, lại nhìn hình ảnh hai mẹ con mừng mừng tủi tủi. Mất một lúc lâu, đói quá, ta liền

đứng dậy đi tìm đồ ăn.

“Vị cô nương này xin hãy dừng bước.” Vừa

định bước đi thì tiếng người phụ nữ đó lại vang lên. Lúc này liệu ta có

thể không dừng bước? Trong lòng có chút bất mãn, thế nhưng ta vẫn quay

người, nở nụ cười dịu dàng nhìn mẫu thân Diệp.

“Cô nương, xin hỏi Thừa tướng Ngọc Tiến Hiền là gì của cô nương?” Bà đứa mắt liếc về phía ta rồi từ từ cất giọng.

“Cái người mang tên Ngọc Tiến Hiền đó…hầy, vãn bối là Ngọc Phiến Nhi, Ngọc

Tiến Hiền chính là gia phụ.” Suýt chút nữa thì bị lộ, con người ta một

khi đói bụng thì trí não cũng chẳng còn tinh ranh như mọi khi.

“Nhớ lại Ngọc Thừa tướng năm xưa, oai phong lẫm liệt, nổi danh khắp chốn

thành Trường An, vừa giỏi thổi tiêu lại giỏi kiếm thuật, cầm kì thi họa

thứ gì cũng đều tinh thông, các tài tử trong thiên hạ bất giờ mấy ai

sánh bằng. Văn nhân, tao sĩ đều không ngại đường xá xa xôi, lặn lội tới

đế đô hội kiến. Thực không biết phong lưu thần kì tới mức nào.” Không

phải chứ, người mà bà ấy đang nói chính là người phụ thân bụng to như

trống, cằm béo hai ngấn, tính cách tham lam, yêu tiền như mạng của ta

sao? Vị phụ thân phát tướng của ta cũng có lúc ‘Sầu muộn đường đời không tri kỉ. Thiên hạ ai người biết được ta’ sao?

Một hình ảnh béo

như heo và một hình ảnh ngọc thụ lâm phong… không ngừng quay cuồng hiện

lên, khiến ta bất giác rùng mình. Càng rùng mình hơn khi ta nhìn thấy

ánh mắt mơ màng đắm đuối của bà ấy khi nhớ lại phong độ ngời ngời của

phụ thân ta năm nào.

“Này…đại…” Đại thẩm hay đại nương hay là

đại cô nhỉ? Phải xưng hô với bá ấy thế nào đây? “Tiền bối, ta nghĩ Diệp

đã vất vả cả đoạn đường dài mới tới được đây, nhất định mệt mỏi lắm rồi, tiền bối khóc nhiều và nói nhiều như vậy chắc hẳn đã rất đói, ta đi làm chút đồ ăn để hai người vừa ăn vừa hàn huyên chuyện cũ được không?”

Người phụ nữ này tức thì lặng người, sau đó mỉm cười, đôi mắt cong cong, thực là quá đỗi dịu dàng. Diệp khẽ ho, ánh mắt lộ vẻ ấm áp. Ta rất ngạc

nhiên bởi ít khi nhìn thấy Diệp để lộ nét mặt thoải mái như vậy. Dường

như khoảnh khắc này là giây phút hắn vui vẻ nhất trong cuộc đời mình.

“Mẫu thân, để con cùng Phiến Nhi đi tìm đồ ăn.” Diệp vừa nói, người phụ nữ

kia liền nhìn chúng ta bằng ánh mắt đầy tâm ý, rồi khẽ gật đầu. Phiến

Nhi? Cái tên khốn này chuyển tính rồi sao. Tại sao đột nhiên lại gọi tên ta một cách thân thiết như thế chứ? Suốt dọc đường đi, điều khiến ta

suy nghĩ nhiều nhất chính là tại sao Diệp lại thay đổi cách gọi.

Thời gian trôi qua, chúng ta đã ở lại đây được mấy ngày. Sau đó ta còn biết

chuyện mẫu thân Diệp năm đó rơi xuống giếng đã bị rắn độc cắn, độc tính

lan ra khiến