
n Cẩn thấy bộ dạng hồn bay phách lạc của cô liền bị dọa
cho hết hồn liền chạy lại hỏi han: “Chị, chị làm sao vậy?”
Cô
cười khổ rồi ngã lên lên giường mở mắt nhìn trần nhà nói: “Bây giờ chị
hết hy vọng thật rồi, có lẽ anh ấy ở bên nữ sĩ quan đó sẽ tốt hơn.”
“Chị đừng nói lung tung, anh Hâm Lỗi có đồng ý đâu.” Trần Hoan bĩu môi nói với giọng hiển nhiên không tin.
“Chuyện đó chị cũng không rõ lắm, ai cũng thích Thích Vân Hâm vừa thụy
mị vừa nết na, bây giờ ba anh ấy lại để bọn họ làm chung một quân khu,
không chừng lâu ngày có thể nảy sinh tình cảm.” Cô lắc đầu cười khổ,
nhắm mắt lại không muốn nói tiếp, “À quên, sao chú lại nhìn em với ánh
mắt đó, em chọc giận gì chú hả?”
Trần Hoan cúi đầu vuốt chăn, nhỏ giọng trả lời: “Lúc nãy anh Gia Hựu đưa em về ba em thấy, cho nên mới nhìn em như vậy đó.”
Cô cười cười, dịch người lại gần, vỗ vỗ tay Tiểu Hoan dịu dàng nói:
“Không có chuyện gì đâu, Trì Gia Hựu với nhà chúng ta cũng rất môn đăng
hộ đối, chú với ba hắn cũng biết rồi, chắc tại em không nói với chú nên
chú không vui thôi, tin chị đi, chú không phản đối đâu. Hai người nhất
định phải lấy nhau, để cho chị còn chút lòng tin.”
Trần Hoan gật
gật đầu: “Chị, thật ra có những chuyện cũng không cần cố chấp quá, có
một số việc trong lòng chị hiểu rõ là được rồi không cần phải tra xét
cho đến cùng đâu.”
Trần Cẩn cười khẽ, suy nghĩ một tí rồi nói:
“Vậy cũng đúng, ngốc chút cho dễ sống, mọi chuyện quá rõ ràng cũng không phải là chuyện tốt, như chị bây giờ trừ chuyện tình cảm không thuận lợi ra, còn những chuyện khác chị không hề oán hận, quả nhiên là người đang yêu, em nói chuyện rất yêu đời nha.”
Nhung Hâm Lỗi bây giờ đang tiến hành một loạt huấn luyện, trời đã hơi tối chỉ có thể bật đèn để
tiến hành bắn bia hạch sát, trong sân huấn luyện gió lạnh liên tục thổi
đến, tiếng súng chợt vang lên, sau một lúc: “Báo cáo, người số một 5
phát, số hai 6 phát, số ba 4 phát, số tư 4 phát, số năm 6 phát, số bảy 3 phát.”
Anh nghe báo cáo thành tích xong đen mặt lại, cầm lấy loa trong tay Trì Gia Hựu hướng về phía đám sĩ quan quát: “Các cậu tưởng
mình là thần súng hay sao? Đừng tưởng rằng có thể vào đội trinh sát mà
ngông cuồng, tự đại, xem lại mình xem! Mới thay đổi ít thời gian và dụng cụ mà bia cũng bắn không trúng phải không? Vậy mà định chọn các cậu vào đội tinh nhuệ của quân khu đấy! Lập ra thành tích như thế này tôi cũng
thấy xấu hổ thay các cậu. Quả thật lãng phí quân tư! Đất nước bồi dưỡng
các cậu mà các cậu làm gì thế này!” anh chỉ thẳng vào bọn họ quát lớn.
Các sĩ quan ai cũng im re, thở cũng chẳng dám thở mạnh, không nói câu nào nghe anh khiển trách.
Anh quát xong rồi nhìn Trì Gia Hựu lạnh lùng nói: “Đem súng lại đây.” Trì
Gia Hựu liền nhanh chóng đem súng lại đặt lên bàn, anh ngẩng đầu nhìn,
nhanh tay cầm lấy súng tháo rồi lắp súng lại, dùng tốc độ nhanh nhất
nhắm bia, nín thở bắn liền 30 phát tất cả đều trúng tâm bia, thành tích
như vậy trong quân đội trên căn bản là có rất ít người làm được, mà bây
giờ lại là buổi tối nên càng khó hơn.
Một người cầm bia tới cho
đám sĩ quan quan sát, ai cũng tròn mắt há miệng, bây giờ ai cũng tâm
phục khẩu phục anh rồi. Đối với cách sử dụng và tháo lắp súng thì anh đã thành thạo từ lâu, lúc học trong quân đội anh cũng đã từng nghiên cứu
rất kĩ về súng, ở liên đội anh đã nổi tiếng với biệt danh là Tay súng
thần rồi.
“Thấy chưa, nếu các cậu không quan sát tình hình thực tế, chỉ phát năng lực cá nhân thì các cậu làm thế nào? Nếu là bia
chuyển động trong điệu kiện như thế này, liệu các cậu có dám chắc chắn
bắn trúng bia hay không? Cuối năm diễn tập quân sự thì sao đây! Nếu sau
này các cậu được giao nhiệm vụ giải cứu con tin thì làm thế nào? Nếu ra
chiến trường thật sự thì mấy ngày huấn luyện này với đống lý thuyết các
cậu học được xem như là vô dụng! xem ra mấy ngày tới chúng tôi phải tăng cường huấn luyện.” Anh nói xong liền trực tiếp ném loa cho Trì Gia Hựu
xoay người rời đi, anh cũng không biết vì sao mấy ngày nay mình như ăn
phải thuốc súng, chỉ cần có chút sai lầm nhỏ là liền nổi nóng.
Trần Cẩn chỉ còn hai tháng nữa là chính thức tốt nghiệp, lớp tổ chức đi quán bar liên hoan, hơn nữa bắt buộc hôm đó ai cũng phải đưa người yêu tới,
cô lúc ấy đang vui mừng nắm chặt tay Hàn Tinh Tinh nói: “Dù sao tớ cũng
không sợ độc thân, làm sao cũng có cậu cũng đang cô đơn giống tớ.” Nói
xong còn nhìn Hàn Tinh Tinh nhướng mày, tặc lưỡi cười.
Ai biết
Hàn Tinh Tinh lại đẩy tay cô ra, sờ lên cằm mình nói: “Tớ là người rất
sĩ diện, vì thế tớ đã nhờ được người đi cùng rồi. Cẩn Cẩn cậu đừng coi
thường tớ quá.”
Từ lúc đó cô luôn tò mò người Hàn Tinh Tinh nói
là ai, đến quán bar liền thấy Đoạn Cao Thụy đứng ở cửa khom lưng nhìn
Hàn Tinh Tinh giơ tay ra, Hàn Tinh Tinh cười một tiếng buông tay cô ra
rồi ôm cánh tay Đoạn Cao Thụy. Bây giờ cô mới biết người trong miệng Hàn Tinh Tinh nói là Đoạn Cao Thụy, hai người trước mặt cô mà vô sỉ ân ân
ái ái, rõ ràng rất giống đang yêu nhau mà.
“Hai người các ngươi thật sự có gian tình.” Cô tròn mắt nhìn Hàn Tinh