
hông thể mang theo
di động, vừa về phòng làm việc liền mở điện thoại thấy rất nhiều tin
nhắn và cuộc gọi nhỡ của cô, mới biết cô luôn chờ điện thoại của anh nên chỉ vội thay quần áo mà chưa ăn uống gì cả liền chạy đến công ty chờ
cô tan việc.
Nhung Hâm Lỗi không để ý đến người qua lại bên đường ôm lấy cô thật chặt vào lòng, thở dài nói: “Tiểu Cẩn đừng giận, để anh
ôm một lát, mấy ngày nay anh phải huấn luyện nên di động tắt máy.”
“Em biết mà.” Trần Cẩn nép trong lòng anh buồn buồn trả lời.
“Biết vậy sao còn giận anh nữa?” Nhung Hâm Lỗi thấp giọng nói khẽ bên tai cô
làm cô không biết phải trả lời làm sao, giọng nói anh có vẻ mệt mỏi,
giống như là vượt mọi chông gai trở ngại vì muốn về đây gặp cô vậy.
“Vì em hy vọng anh sẽ mắng em.” Trần Cẩn cũng ôm anh thật chặt thủ thỉ trong ngực anh, chỉ sợ anh lại đột nhiên biến mất.
Hai người về đến nhà, Nhung Hâm Lỗi lấy chìa khóa ra mở cửa thì Trần Cẩn đột nhiên ở phía sau ôm anh thật chặt.
“Có chuyện gì sao em?” Nhung Hâm Lỗi mỉm cười, dịu dàng hỏi cô, kéo tay cô ra rồi xoay người lại chăm chú nhìn cô, Trần Cẩn mặt buồn thiu nhìn
anh, rồi nhón chân lên chủ động hôn anh, môi cô đột nhiên sát lại làm
nhiệt huyết trong người anh dâng cao, hai tay chuyển xuống ôm chặt eo
cô, đổi bị động thành chủ động, vội vã hôn đáp trả lại, hai người bây
giờ chỉ có thể dùng cách này mới có thể có thể thể hiện được sự nhớ
nhung về nhau của hai người, đem đầu lưỡi vào trêu đùa đầu lưỡi cô hồi
lâu mới cảm thấy tìm lại được hương vị yêu thích của mình, đến khi thở
gấp mới buông cô ra, giọng nói khàn khàn ở bên tai cô trêu chọc: “Nhớ
anh sao?”
“Nhớ, mỗi ngày đều nhớ, nhớ đến nổi điên. Nhưng lại
không thể liên lạc với anh.” Nói đến đây giọng cô ỉu xìu, tức giận bĩu
môi. Thấy nụ cười trên mặt anh càng ngay càng sâu, lập tức bất mãn: “Nói mau, nói anh cũng nhớ em.” Nói xong đưa tay bắt lấy cổ áo anh kéo
xuống, giọng điệu ra lệnh, không chút nghi ngờ mà trực tiếp vào chủ đề.
Nhung Hâm Lỗi mím môi, cúi đầu xuống hôn lên mặt cô rồi nói: “Anh cũng nhớ
em, bảo bối.” Nói xong liền trực tiếp ôm cô lên lầu, rồi bắt đầu cởi
quần áo của mình, nhìn anh không chờ đợi cởi quần áo, cô gãi gãi đầu
chăm chú nhìn anh rồi nghi ngờ hỏi: “Hâm Lỗi, không phải vừa mới huấn
luyện xong sao? Anh không mệt sao? Không cần nghỉ ngơi à?”
Còn
chưa nói xong thì anh đã dùng miệng ngăn lại, nhẹ nhàng cắn vành tai của cô nói: “Hiện tại anh cũng đang chuẩn bị nghỉ ngơi, nghỉ ngơi dưỡng
sức. Tiểu Cẩn....” anh gọi tên cô lại cố ý kéo dài giọng ra, giống như
nỉ non vậy, cuối cùng lại tiếp tục trằn trọc, hôn mút trên môi cô.
Trần Cẩn e thẹn vùi đầu vào ngực anh trả lại: “Không phỉ em lo lắng cho sức
khỏe của anh sao? Ngộ nhỡ anh mệt chết đi thì làm thế nào?”
“Em nên lo lắng cho bản thân mình đi.” Dứt lời anh nhếch môi nhanh nhẹn
vòng tay cởi móc áo lót của cô ra, không chờ kịp hôn cô, mười ngón tay
hai người xen vào nhau, lần này anh rất khẩn cấp, cảm thấy như thế nào
cũng không đủ, nhưng vẫn cố gắng kiềm chế sức lực của bản thân không làm cô bị thương, anh từ từ cảm nhận, động tác phía dưới càng ngày càng
nhanh, Trần Cẩn nằm phía dưới anh không ngừng thở dốc, để mặc cho anh
rong ruổi trên người mình, hôm nay anh đối với cô cực kỳ dịu dàng, giờ
phút này hai người hòa chung một chỗ, trong phòng tràn đầy hơi thở hoan
ái.
Khi hoan ái qua đi, Nhung Hâm Lỗi vẫn bá đạo ôm cô trong
ngực, cô cũng để mặc anh ôm cô nằm sát trong lòng anh, cho dù trong mơ
cô cũng muốn anh ôm cô vào lòng như thế này, ngay cả trong lúc ngủ mày
của anh cũng nhíu chặt, Trần Cẩn nằm trong lòng anh chăm chú người đang
ôm mình, vừa rồi mới ở trên người mình ra sức làm bậy mà bây giờ đã ngủ
say, vừa tức vừa đau lòng, nhẹ nhàng đưa tay vỗ vỗ trên lưng anh, một
lúc sau mới kéo thân thể mệt mỏi của mình vào phòng tắm tắm, tắm xong
liền xuống nhà chuẩn bị cơm tối.
Anh thức dậy là chín giờ tối,
khi cảm giác được trong tay không ôm ai đó nữa mới tỉnh dậy, xuống nhà
liền thấy Trần Cẩn mặc tạp dề đang nấu ăn.
Anh đứng ở chân cầu
thang hơi kinh ngạc nhìn cô, nghe tiếng động Trần Cẩn nhìn lại mới phát
hiện anh đã xuống nhà, trong tay bưng chén nhỏ nghiêng người nhìn anh
một chút rồi nói: “Anh ngồi xuống nghỉ ngơi một lát, em làm gần xong
rồi.”
“Tiểu Cẩn?” nhìn cô chuyên tâm nấu ăn, anh nhẹ nhàng gọi cô.
“Dạ.” Trần Cẩn vẫn tiếp tục nấu ăn, đem cất dầu đi, ngâm cá trông nước thêm
vài phút, rồi vớt ra bỏ vào nồi, vì động tác này chưa nhuần nhuyễn nên
dầu trong nồi bắn ra ngoài làm cho cô sợ hãi lùi về phía sau. Thức ăn
này đều do cô tự đi chợ mua, cô muốn bổ thêm sung dinh dưỡng cho anh,
nhìn bộ dạng của anh lúc nãy rất mệt mỏi.
Nhung Hâm Lỗi đã đứng
bên cạnh cô nhìn động tác này nhíu mày rồi bước đến cầm muỗng trong tay
cô, rồi nấu tiếp. Cô không giúp được gì nên đứng sau lưng anh nhìn anh
nấu xong món ca kho tàu mới bưng vào bàn ăn.
“Em biết nấu cơm từ khi nào vậy?” Đây là câu nói đầu tiên từ khi anh xuống nhà lại giờ.
“Thím dạy cho em, lần đầu tiên nấu hy vọng sẽ không khó ăn quá, anh
ngày nào cũng mệt mỏi