
đầu Hồng Ngọc kia cũng không có khả năng trở thành Nhị
thái tử phi, hết thảy, đều là bởi vì duyên cớ do mẫu thân ngươi. Nay, đã là bộ dáng
này, ngươi thế nhưng vẫn không bỏ xuống được. Trẫm đã lâu không đi quản
các ngươi hiện tại có hay không tình cũ quay lại, trẫm chính là nói cho ngươi,
nếu ngươi làm chuyện gì khiến cho Mộ Dung Thiên không thể dễ dàng tha thứ, trẫm
gần là vì Tuyết nhi cũng có thể phế đi vị trí Thái tử của ngươi, nếu ngươi cảm
thấy Tư Quá Uyển là nơi trong trẻo nhưng lạnh lùng tịch mịch, nha đầu Hồng Ngọc
kia không thích hợp ở bên trong, trẫm có thể thành toàn ngươi, cho ngươi đi bồi
nàng, nhìn xem, ngươi cùng Tư Mã Cường như thế nào lại làm một lần tranh đấu!”
Trên lưng Tư Mã Triết thấy một cơn lạnh lướt qua cả
người, chỉ cảm thấy cả người lạnh từ đầu đến chân, đứng ở kia, cứng ngắc không
biết nói như thế nào mới tốt.
“Chuyện của Nguyệt Kiều, nếu không phải Nhuệ nhi thay
ngươi đỡ lưng, nay ngươi làm sao còn có thể đứng ở nơi này, ngươi thật đúng là
nghĩ chuyện tình của ngươi có thể gạt được trẫm sao?” Hoàng Thượng lạnh lùng
nói, “Ở sau lưng trẫm phát sinh chuyện, như thế nào có khả năng gạt được trẫm,
trẫm nếu không phải nhớ đến tổ mẫu cùng mẫu hậu của ngươi khổ tâm, đã sớm phế
đi danh hào Thái tử của ngươi. Ngươi vẫn là nên đối tốt với Mộ Dung Thiên đi,
nữ tử kia tuy rằng không phải người ngươi thiệt tình yêu, nhưng tối thiểu trẫm
không có nghe nói nàng có cái chuyện gì không chịu nổi, cũng làm được rất tốt
thân phận Thái tử phi của Tư Mã Triết ngươi!”
Tư Mã Triết buông đầu xuống, không dám hé răng.
“Ngươi từ giữa quay vần chuyện của Tuyết nhi cùng Nhuệ
nhi, nếu không phải bởi vì trẫm kỳ thật biết danh tiếng bất hảo của Nhuệ nhi
đều là vì ngươi, như thế nào có khả năng đáp ứng làm cho tam nữ nhi của Mộ Dung
Thanh Lương gả cho Nhuệ nhi, Nhuệ nhi nếu có không chịu nổi thì cũng là con của
trẫm, là thân huynh đệ của ngươi, tùy tiện tìm một người là có thể cưới sao?
Trẫm có không thèm để ý đến hắn như vậy sao? Chỉ cần là con trẫm, là Thái tử,
đều là người trẫm để mắt, nếu không, trẫm có nhiều con như vậy, vì cái gì chỉ
tuyển bốn người các ngươi? Ngươi thật sự là làm cho trẫm thất vọng!” Hoàng
Thượng bắt đầu có chút tức giận, nhìn chằm chằm Tư Mã Triết đứng ở trước mặt,
cảm giác thực sự chỉ tiếc rèn sắt không thành thép.
Phía sau cánh cửa khép hờ, Mộ Dung Tuyết nhẹ nhàng khẽ
động thân thể, Hoàng Thượng khôn khéo lãnh khốc cũng không phải là giả, nếu
muốn ở trước mặt Hoàng Thượng mà sinh tồn, việc có thể làm được chỉ có thể là
giả ngu, từng chút một củng cố vị trí của chính mình, đối với con của chính
mình, Hoàng Thượng còn tiêu phí tâm tư như thế, đổi lại chỉ là một phi tử hơi
có tư sắc, như thế nào có thể có được vài phần thiệt tình?
Cao công công từ bên ngoài lại tiến vào, nói: “Hoàng
Thượng, Thái Hậu nương nương mời ngài đi qua.”
Hoàng Thượng gật gật đầu, đối Tư Mã Triết nói: “Hôm
nay là ngày sinh của tổ mẫu ngươi, làm như thế nào trẫm đều có an bài, ngươi
bớt có tâm tư vô dụng, làm cho tốt vị trí Đại thái tử của ngươi đi. Cao công
công, đi thỉnh Tuyết nhi đi ra, cùng trẫm đi Tường Phúc cung.”
“Vâng.” Cao công công lên tiếng trả lời đi về phía sau
thỉnh Mộ Dung Tuyết.
Tường Phúc cung, Tư Mã Minh Lãng vừa mới đường xa mà
đến, vẻ mặt phong trần mệt mỏi, đứng ở bên người hắn là một vị thiếp vừa mới
sinh đứa nhỏ, một vị nữ tử tuổi thanh xuân ôn nhu nhẵn nhụi, trang phục màu
hồng, trong ánh mắt vẫn có ý ngượng ngùng. Đối với Thái Hậu quỳ xuống, trong
ngữ điệu có nét mềm mại thì thào của vùng sông nước.
“Vũ Cầm gặp qua mẫu hậu, chúc mẫu hậu vạn thọ vô
cương, an khang cả đời.”
Thái Hậu mỉm cười, nhìn Vũ Cầm, cười nói: “Minh Lãng,
nha đầu này nhìn thật là không tệ, nghe nói vừa cho con thêm một nữ nhi đáng
yêu?”
“Đúng vậy,” Tư Mã Minh Lãng mỉm cười, “Là một tiểu cô
nương phi thường xinh đẹp, được vú nuôi mang theo, lần này bởi vì tới vội quá,
không thể mang đến.”
“Hảo.” Thái Hậu vui vẻ nói, “Đã đặt tên chưa?”
“Rồi ạ,” Tư Mã Minh Lãng nhìn Vũ Cầm đứng ở bên cạnh,
nói “Vũ Cầm là người phía Nam, sinh ở một trấn nhỏ nở đầy hoa nhài, chúng con
là ở đó gặp nhau quen biết rồi mến nhau, cho nên liền lấy Hoa Nhài làm nhũ danh
cho nữ nhi.”
Thái hậu khẽ gật gù. Đang nói chuyện thì Tiểu Đức tử
cao giọng thông báo: “Thái hậu nương nương, Tứ thái tử và Tứ thái tử phi xin
yết kiến.”
Tư Mã Minh Lãng giật mình quay đầu lại khẽ kìm nén lệ
nóng chực trào nơi khóe mắt. Hắn biết tin Mộ Dung Phong gặp chuyện không may,
chỉ nghe nói nàng đã mất tích lại vẫn chưa được hay tin nàng đã trở về. Đột
nhiên nghe Tiểu Đức tử nói vậy liền cảm thấy một cỗ bất an trào lên.
“Hoàng thúc, người về lúc nào?” Tư Mã Nhuệ cười rạng
rỡ với Tư Mã Minh Lãng, “Sợ là người chưa nhận được tin báo của Nhuệ nhi”.
Bên cạnh Tư Mã Nhuệ chính là nữ tử mà hình bóng đã sớm
khắc sâu vào tâm trí Tư Mã Minh Lãng. Một dung nhan thanh tú, một khí chất dịu
dàng, một cỗ hương vị thản nhiên mang theo ý cười điềm tĩnh, nàng như một dòng
suối mát lành chảy thẳng vào trái tim hoảng hố