Lamborghini Huracán LP 610-4 t
Anh Chàng Bé Con

Anh Chàng Bé Con

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện teen

Lượt xem: 327683

Bình chọn: 9.00/10/768 lượt.

thực.

Tuy nhiên, những chuyện kể trên chưa thấm tháp gì so với chuyện chạy chỉ tiêu. Mỗi tháng, từng nhân viên phải chạy đủ số lượng hồ sơ, đồng thời
chấm công đầy đủ. Dậy sớm đi làm chấm công thì dễ, chạy đủ hồ sơ mới
khó. Có tháng gần dịp ngày lễ hay Tết, tôi kiếm được khá nhiều khách
hàng vì đúng thời điểm nhu cầu tăng cao. Nhưng ra Tết, tôi chẳng kiếm
nổi ai. Người ta còn mải rượu bia, tiêu hóa thức ăn ngày Tết, lấy đâu
thời gian quan tâm chuyện vay nợ? Vậy là tôi phải đi làm thêm nhiều mảng khác như chuyển hồ sơ làm thẻ tín dụng, bắt mối vay thế chấp (mảng tôi
đang làm là vay tín chấp), vân vân. Ít nhất tôi vẫn dễ thở so với nhân
viên tín dụng bên ngân hàng vì không phải làm phần huy động vốn. Gã bạn
thời đại học của tôi làm việc bên ngân hàng lớn, lương khá hơn tôi, công việc ổn định hơn nhưng áp lực lớn hơn. Lúc nào tôi gọi điện cũng nghe
thấy giọng gã hơi gấp gáp, như thể đang vướng phải một mớ rắc rối. Gặp
tôi, gã luôn ca cẩm chuyện huy động. “Đan Mạch, cứ một tháng đòi 2 tỷ,
làm thế đ… nào được hả mày?” – Gã nói. Người ta kháo nhau làm nghề ngân
hàng là thời thượng, là nhiều tiền. Người ta nói thế bởi họ được nghe
thế, đồn nhau thế chứ chẳng mấy ai hiểu rõ.

Áp lực chỉ tiêu khiến tôi bực mình. Nó như cái vòng kìm kẹp muốn bóp nát tôi ra thành từng mảnh. Lúc nhận lương, tôi nhận ra đồng lương chỉ đủ
nuôi mình bữa trưa, xăng xe và điện thoại, chứ muốn ăn muốn chơi thì
phải… xin tiền mẹ. Cái Đan Mạch! – Tôi chửi. Một ngày hai mươi tư tiếng, không tiếng nào tôi không chửi. Tôi nhận ra từ lúc đi làm, mình chửi
thề nhiều hơn và lời lẽ cay độc hơn, như thể đang nhắm đến một ai đấy.
Nhưng mình chửi mình nghe, tinh thần của tôi chẳng khá khẩm chút nào.
Mỗi tối, tôi nghĩ ngày mai xử lý hồ sơ ra sao, kiếm khách hàng mới ở
đâu, làm sao để hoàn thành chỉ tiêu… tổ mẹ nó cái chỉ tiêu! Có lúc để
chạy chỉ tiêu, tôi kiếm được rất nhiều tiền. Nhưng dù kiếm được ít hay
nhiều, tôi đã thay đổi. Khuôn mặt tôi lúc gặp gỡ khách hàng tươi rói bao nhiêu, về nhà lại lầm lầm lì lì bấy nhiêu. Mẹ nhận ra sự thay đổi của
tôi, bà nói:

-Sao lúc nào về nhà mày cũng thở dài thế nhỉ? Nhìn chán cả người! Tao
nghe mà sốt ruột lắm! Về nhà không nói với bố với mẹ câu nào cả!

Và đến chính tôi cũng không nhận ra mình. Mỗi lần soi gương mặc quần áo, tôi nhận ra khuôn mặt mình khác trước. Nó đen hẳn đi vì dãi nắng, cái
miệng hay cười thuở nào giờ khép chặt, đôi mắt luôn gườm gườm vì mãi
chưa đến ngày cuối tuần để nghỉ xả hơi. Cục cằn và giả tạo – đó chính là hình ảnh của tôi.

Tại sao tôi lại thành ra thế này?

Bốn năm đại học qua đi, cuộc sống thay đổi nhiều. Tiền ngày càng mất
giá, cầm năm chục nghìn ra đường nhoằng cái ăn trưa với café là hết.
Xăng chỉ nhăm nhe chực tăng và không bao giờ giảm, như thể cái nhà máy
lọc dầu Dung Quất đang ngoác mồm cười hô hố vào mặt toàn thể người đi xe máy (tôi đã từng đề cập cái nhà máy này hồi đầu cấp 3) trên đất Việt
Nam. Yahoo! dần đi vào dĩ vãng, chẳng mấy ai dùng nó nữa mà chuyển qua
facebook. Những hàng net trở nên nhàm chán hơn bao giờ hết dù trò chơi
ngày một nhiều. Tivi ngày càng nhảm nhí vì những con người đứng trước
máy quay luôn cố nở nụ cười giả tạo, khóc lóc giả tạo nốt và luôn nói
điều không thật. Tivi nhảm, báo chí mạng nhảm theo khi ngày nào cũng đập vào mặt hàng chục bộ ngực, hàng trăm cô nàng hot girl từ dưới đất mọc
lên, giết người cướp của các kiểu con đà điểu. Thông tin nhiều như nước, nhưng chúng chảy trái chiều nhau trong cùng một dòng sông. Tôi, kẻ đứng giữa dòng sông ấy không biết nên tin điều gì hay tin ai. Một cảm giác
bàng quan lớn dần trong tôi, để rồi sau một thời gian, tôi thường tự
nhủ: “kệ mẹ người ta, mình còn sống, còn vui là tốt, việc đếch phải quan tâm đến ai?”.

Trong một thoáng, tôi chợt nhận ra suy nghĩ của mình đã thay đổi. Trước
đây tôi chưa từng bàng quan như thế. Đâu rồi thằng Tùng Teo Tóp luôn lạc quan? Đâu rồi thằng ôn cấp 3 ném đá ra Hồ Tây và nói rằng mình sẽ theo
đuổi ước mơ đến cùng?

Tôi đã nghĩ chuyện cầm bút vẽ nhưng không thể. Tôi ngại vì chuyện không
hay trên diễn đàn, ngại vì gặp những con người luôn chê bai, ngại vì sợ
nghe lại câu nói “về học vẽ lại đi em”. Tôi ngại vì đó chỉ là giấc mơ
thời trẻ con.

Có vẻ tôi đã lớn và thằng bé con ngày xưa trong tôi đã chạy đi đâu mất.
Không còn thằng bé ấy, mỗi tối tôi lại tự hỏi tại sao người ta kiếm
nhiều tiền hơn mình, rồi nghĩ thằng bỏ mẹ X sao có tiền mua Iphone nhỉ,
thằng Y được ông già nó nhét vào cơ quan, con Z vớ được thằng chồng giàu có. Để sau đó, tôi lại không thể ngủ nổi vì những câu hỏi về tương lai. Mình sẽ giàu có hơn chăng? Hay mình sẽ mãi là thằng chạy việc, chạy ăn
từng bữa thế này? Hay mình nhảy việc đi chỗ khác? Nhưng chỗ khác không
nhận mình thì sao? Hàng trăm câu hỏi quấy nhiễu tôi, chúng lôi tôi dậy
và hét vào mặt tôi: tuổi 23, mày đã có gì chưa?

Và điều đó làm tôi khóc.

Tuổi 23, tôi chẳng có gì.

Bạn đã nhìn thấy thằng con trai khóc bao giờ chưa? Khóc vì thất tình thì chắc ai