Anh Chàng Bé Con

Anh Chàng Bé Con

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện teen

Lượt xem: 327670

Bình chọn: 10.00/10/767 lượt.

m ghét người bố suốt hàng
chục năm trong đầu tôi bùng nổ, tôi nổi khùng:

-Câm mẹ cái mồm đi! Ông thì biết con kẹc gì!

-Mày nói gì? Mày vừa nói gì? Mày là con tao, mày nói thế à?

Bố dứ dứ tay định tát tôi, còn tôi chẳng ngán:

-Tôi nói thế đấy! Tôi bảo ông câm mẹ cái mồm đi đấy! Ông làm cái gì thì làm cho tôi xem nào?!

Và bố tát tôi thật, tát văng cả kính. Tôi liền đáp trả bằng cách xô ổng. Bố ngã xuống đất, lại lồm cồm bò dậy, lần này vớ luôn cái ghế định đánh tôi. Tôi không ngán, bỏ qua luôn chuyện cái ghế phang vào đầu mình, chỉ dùng sức húc ổng như trâu húc mả. Chẳng ông già sáu mươi tuổi nào chống được sức mạnh của thằng hai mươi tuổi. Ông ngã xuống, la oai oái:

-Ối giời ơi! Nó đánh tôi! Nó đánh tôi!

Mọi chuyện sẽ tồi tệ hơn nữa nếu mẹ tôi không can ngăn. Tôi liền bỏ sang nhà thằng Choác ngủ nhờ. Mang tiếng ngủ nhưng suốt đêm hôm ấy, tôi
không thể chợp mắt. May phước tổ cho tôi, bố không đập đầu vào cái gì
đó, chứ không tôi sẽ hối hận cả đời. Có lẽ mình là thằng bất hiếu! – Tôi vừa nghĩ, vừa ngăn nước mắt chảy xuống. Tuổi 23 của tôi, đáng lẽ sẽ là
tuổi đẹp nhất, tại sao lại biến thành thế này?

Sáng hôm sau, tôi đi làm. Công việc vẫn bình thường, tôi vẫn tư vấn tìm
khách hàng, vẫn hối hả chạy chỉ tiêu. Nhưng cả ngày, tôi như người mất
hồn, có mỗi bản danh sách ba mươi số điện thoại mà gọi mãi chẳng xong.
Chán đời, tôi đành gọi điện về nhà và nói với mẹ là đi ra ngoại thành
làm việc, tới mai mới về. Quả thực là trước nay tôi vẫn thường đi sang
tỉnh khác tìm khách hàng. Mẹ không nói gì, chỉ bảo:

-Đi đường cẩn thận, ăn uống tử tế nhé! Mà nhớ về sớm, bố mày đang gào ầm ĩ lên kia kìa!

Mẹ biết nỗi khổ của tôi, biết cả sự căm ghét tôi dành cho bố nên không
trách mắng, chỉ cảm thông. Nhưng khổ cho bà phải đứng ở giữa, phải nghe
bố chửi “con hư tại mẹ”, tôi cảm thấy có lỗi. Nhưng sự đã rồi, tôi chỉ
biết đi đâu đó cho khuây khỏa. Hôm ấy, tôi xin nghỉ buổi chiều rồi bắt
xe khách chạy về Hải Phòng. Ở đấy có một người luôn sẵn sàng nghe tôi kể lể và tâm sự. Tôi không biết nhiều lắm về hắn, chỉ biết hắn có tên nick trên diễn đàn vẽ là Gabietbay.

Nói một chút về Gabietbay. Hắn là người hâm mộ tranh của tôi, luôn ủng
hộ tôi kể cả khi tôi vướng chuyện không hay lúc đi thi. Mỗi dịp rảnh
rỗi, tôi và hắn luôn trao đổi chuyện vẽ vời. Nếu thằng Choác là bạn thân ngoài đời thực, thì Gabietbay là thằng Choác phiên bản thế giới ảo của
tôi. Hắn hơn tôi bốn tuổi, nhưng khi nói chuyện vẫn xưng “ông, tôi” như
bạn đồng vai phải lứa. Gabietbay luôn nhờ tôi đánh giá tranh của hắn
trước khi đưa lên diễn đàn. Hắn vẽ không thực sự đẹp, nhưng kiến thức về vẽ lại khá rộng nên mỗi lần trao đổi với hắn, tôi lại ngộ ra thêm điều
mới mẻ. Mỗi tối, tôi háo hức nói chuyện với Gabietbay hơn là lên mạng
đọc báo hay chơi game. Tìm bạn thân đã khó, tìm người tâm giao trong
cùng một lĩnh vực khó gấp bội và tôi thấy mình may mắn khi tìm được tay
này.

Nói chuyện với Gabietbay hơn hai năm, tôi biết được tên thật cùng địa
chỉ nhà của hắn. Mấy lần tôi muốn về Hải Phòng chơi với gã mà chưa có
dịp. Tôi thường đùa với Gabietbay rằng không dám về thành phố hoa cải vì sợ đạn lạc. Nhưng lần này dẫu đạn bay đì đùng khắp đường phố, tôi vẫn
sẽ tới. Bởi lẽ tôi đang là kẻ không nhà.

Khoảng năm giờ chiều, tôi đặt chân xuống Hải Phong. Kỳ thực, thành phố
này không dễ sợ như người ta tưởng tượng. Lúc ấy, vì quá mệt mỏi lẫn
chán đời, tôi không để ý Hải Phòng trông ra làm sao. Nhưng trong trí nhớ của tôi, người dân nơi đây có gì đó khá đặc biệt. Khi tôi hỏi đường, họ không tỏ thái độ nhiệt thành song hành động lại khác: chỉ dẫn khá tận
tình, người nào không biết thì hỏi người khác giùm tôi. Địa chỉ nhà gã
Gabietbay khó kinh dị, song nhờ họ, cuối cùng tôi cũng tìm được đến nơi. Cũng có thể hôm đó tôi gặp được toàn người tốt không biết chừng. Hoa
cải… à nhầm, hoa phượng đỏ không tệ! – Tôi nghĩ.

Nhà của Gabietbay nằm trong con ngõ khá sâu. Ngõ sâu không phải vấn đề,
vấn đề ở chỗ trước ngõ có một hàng bán trà đá và gã chủ quán trà đá thực sự hơi kinh dị. Gã gầy tóp, tôi mang tiếng “tóp” mà chưa tóp bằng gã,
tay hơi khẳng khiu, mặt già đanh, ánh mắt đầy vẻ hiếu chiến. Con bà nó,
vớ phải hoa cải thật rồi! – Tôi nuốt nước miếng, đoạn hỏi gã:

-Anh ơi cho em hỏi nhà này ở đâu ạ?

Trái ngược với bộ dạng của mình, gã chủ quán đáp lại khá nhã nhặn:

-Bạn hỏi có việc gì nhỉ?

-À, em là bạn của Gabietbay (chỗ này không nêu tên)! Em mới qua chơi…

-Bạn là bạn thế nào nhỉ? – Gã chủ quán hỏi vặn.

Tôi cảm giác có mùi gì đấy không ổn ở đây. Nghe nói đám giang hồ xứ này
có đủ mọi trò moi tiền người lương thiện. Trách mình số xui, tôi bèn trả lời:

-À, em quen Gabietbay qua mạng. Em với anh ấy đều thích vẽ nên thi thoảng cũng nói chuyện với nhau.

Nghe tới đây, gã chủ quán trà đá bỗng mở lớn mắt:

-Là Boyteotop phải không? Từ Hà Nội xuống đây hả?

Nghe gã nói vậy, tôi bần thần mộ


pacman, rainbows, and roller s