Anh Chàng Bé Con

Anh Chàng Bé Con

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện teen

Lượt xem: 327723

Bình chọn: 7.5.00/10/772 lượt.

t lúc rồi chợt hiểu vấn đề. Bạn tôi đây sao? Là cái thằng cha trông như nghiện này sao? Tôi nói:

-Thế anh là…

-Gabietbay đây mà! Bây giờ mới gặp mặt nhau nhỉ? Nhà tôi ngay trong này thôi, ông vào chơi nhé! Đợi tôi tí!

Hắn không đứng dậy ngay mà lúi húi lôi một đống thứ bên dưới gầm bàn.
Tôi nhận ra nó là một chiếc xe lăn gấp. Gã dùng sức nhổm người từ ghế
ngồi sang xe lăn rồi dắt tôi vào con ngõ nhỏ, vừa đi vừa cười:

-Sao ông đến mà không bảo tôi một tiếng? Biết thế hôm nay tôi nghỉ hàng
sớm! Ông bảo chưa được ăn mấy món đặc sản Hải Phòng phải không? Yên tâm, nhà tôi có!

Hắn vừa lăn xe, vừa cười, trong ánh mắt không hề có lấy một tia nhìn bi quan. Nhìn hắn, tôi phấn chấn lên đôi chút.

Tôi đã nghĩ tuổi 23 của mình là cơn ác mộng.

Nhưng kia là bạn tôi. Hắn 27 tuổi và bị liệt, không thể đi lại bình thường.

Và cuộc nói chuyện giữa tôi và hắn đã thay đổi tất cả. Đó là một cuộc đối thoại không dài dòng lắm....

Hồi đầu năm, trong một buổi café trà đá, tôi và mấy thằng bạn có bàn luận
chuyện Nick Vujicic sang Việt Nam. Ba đứa chúng tôi mỗi người một ý kiến riêng; tôi nghĩ anh ta muốn cổ vũ động viên những người đồng cảnh ngộ,
thằng Choác thì nghĩ anh ta chỉ cố kiếm tiền, còn thằng Xoạch quả quyết
nếu sinh ra ở Việt Nam, có lẽ giờ này Nick Vujicic đang lăn lộn bán vé
số trên vỉa hè. Nhưng cả ba đều đồng ý rằng nếu chẳng may lâm vào hoàn
cảnh của họ, chúng tôi sẽ tự sát ngay lập tức. Cơ thể đang lành lặn bỗng mất một bộ phận, thực là cơn ác mộng khủng khiếp.

Thật tình mà nói, trước đây khi thấy người khuyết tật, tôi đều tránh xa
họ. Trong mắt tôi, họ như một chủng tộc khác vì một lý do rất đơn giản:
họ tàn khuyết, tôi đầy đủ. Và bởi sự khác biệt, tôi lảng tránh họ. Nhưng bạn của tôi – Gabietbay lại là người khuyết tật. Dù mới chỉ nói chuyện
qua mạng, thậm chí chưa biết mặt nhau, song sau những việc cùng trải qua lẫn chia sẻ trên diễn đàn vẽ, tôi coi hắn là người bạn thân thiết. Và
khi đối diện người bạn với thân thể không lành lặn, tôi có cảm giác khó
xử.

Để cho đơn giản, tôi sẽ gọi Gabietbay là Gà Bay (phân biệt với thằng Gà
hồi cấp hai). Trước đây, Gà Bay chưa bao giờ nói cho tôi về hoàn cảnh
đặc biệt của hắn. Mỗi khi tôi hỏi hắn đang làm ở đâu thì hắn chỉ trả lời là thất nghiệp, ngồi nhà bán trà đá. Hắn thất nghiệp thật, bán trà đá
thật, nhưng hắn chưa từng nói tại sao mình lại như thế. Thời buổi này
chẳng ai muốn thất nghiệp và bán trà đá cả. Nhìn tình cảnh của Gà Bay,
tôi mới hiểu tại sao trong những bức ảnh offline của diễn đàn vẽ ở Hải
Phòng không bao giờ có mặt hắn. “Vui thế, sao ông không đi?” – Tôi
thường hỏi Gà Bay thế. Đáp lại, hắn chỉ ỡm ờ nước đôi, khi bảo nhà có
việc, lúc nói bận trông hàng. Hắn thiếu thành thật, nhưng tôi nghĩ đó là quyền lợi chính đáng của hắn.

Tuy nhiên, Gà Bay chẳng bối rối khi tôi biết sự thật. Trên chiếc xe lăn, hắn vui vẻ dẫn tôi về nhà và không ngừng nói về chuyện vẽ. Hắn nói về
tác phẩm của tôi, tác phẩm của hắn, của những thành viên trên diễn đàn.
Hắn nói một cách say mê và có nghề:

-Ông thấy mấy thằng mới không? Chúng nó vẽ chán lắm, toàn bắt chước mấy
tranh bên nước ngoài thôi! Còn lắm ông cứ tô màu bừa phứa rồi bảo đấy là ấn tượng với sáng tạo. Đan Mạch, nhìn không khác gì cái mớ tạp phí lù! – Gà Bay bức xúc nói, tay chém lia lịa như quạt gió – Đám cũ như ông với
mấy thằng khác đi hết cả, chất lượng cái box xuống cấp thảm hại lắm.
Chúng nó giờ lại vào tự bợ đít khen nhau nữa, khắm vãi luôn!

Tôi tặc lưỡi:

-Mỗi thời mỗi khác! Mà dạo này ông còn vẽ nữa không?

Gà Bay cười:

-Có chứ? Sao không? Tôi vừa vẽ mấy tranh mới, tí nhờ ông xem hộ!

-Mà ông bỏ hàng ngoài đấy à?

-Không sao! Mấy bà hàng xóm trông hộ rồi, em tôi đi học sắp về, tẹo nó
ra trông ấy mà! À mà chưa hỏi, hôm nay ông rảnh à? Sao xuống Hải Phòng
vậy?

Mỗi người có một bí mật. Tôi không muốn kể câu chuyện gia đình đáng xấu hổ cho người bạn mới gặp mặt, đành ậm ừ:

-Ờ. Mai thứ bảy, nghỉ mà. Đang rỗi, tiện xuống chơi với ông luôn! Biết nhau lâu mà chưa bao giờ gặp mặt cả.

Gà Bay cười. Hắn tiếp tục dẫn tôi vào ngõ rồi rẽ vào một con hẻm bên
phải, đi thêm đoạn nữa thì dừng lại trước một căn nhà hai tầng. Nhà hơi
bé, khoảng sân trước nhà chỉ rộng vừa đủ để đặt hai chậu cây cảnh cùng
vật dụng bán hàng như ghế nhựa, một xô đựng cốc chưa rửa hay mấy két
nước ngọt đựng toàn vỏ chai xếp chồng lên nhau và một cái bếp lò chưa
nguội than. Gà Bay lăn xe qua khoảng sân, mở cửa rồi gọi tôi vào. Bước
qua cửa, nhìn ngắm nội thất căn nhà, tôi cảm giác như đang sống trong
những thập niên 80, 90 của thế kỷ trước. Những thứ vật dụng thời bao cấp tồn tại một cách mơ hồ trong ký ức của tôi, giờ đang hiện lên sống động và chân thực hơn bao giờ hết. Từ chiếc tủ kính thấp chân đựng bộ cốc
chén Liên Xô, con lật đật màu đỏ nằm ở góc tủ cho tới chiếc đồng hồ
Gimiko đã mờ hết mặt treo trên tường (ít nhất thì chiếc tivi trên tủ
kính là đồ mới). Nhưng thứ


XtGem Forum catalog