XtGem Forum catalog
Anh Chàng Bé Con

Anh Chàng Bé Con

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện teen

Lượt xem: 326530

Bình chọn: 8.5.00/10/653 lượt.

br/>
* *

Sau lễ bế giảng cấp ba, hầu hết học sinh lao đầu vào học
hành. Đối với tôi, ngoài ba môn khối A thì còn bốn môn thi tốt nghiệp. Thành thực
mà nói, thi tốt nghiệp các cấp quan trọng tới đâu không biết, chỉ biết nó quá
nhảm nhí. Bởi lẽ muốn rớt tốt nghiệp là… hơi bị khó (chôm câu “hơi bị ngon”).
Thằng nào đã xác định thi đại học thì chẳng có lý nào nó rớt tốt nghiệp, mà kể
cả những thằng không học hành cũng chẳng thể rớt. Trong phòng thi tốt nghiệp, hỏi
bài quay cóp dễ ợt vì đa số giám thị nhắm mắt cho qua. Chẳng ai muốn đứa học
sinh bước ra đời mà không có bằng tốt nghiệp cấp ba, ít nhất phải cho nó có cơ
hội tìm việc làm chứ! Hơn nữa, nếu đứa nào rớt thật thì vẫn còn điểm nghề gỡ gạc.
Ba điểm chứ ít gì? Điều khiến tôi tiếc nuối là lúc đó, tôi không học nghề tử tế
(nghề điện), để bây giờ mỗi lần nhà có vấn đề về điện, tôi lại phải gọi thợ.
Thiết nghĩ người ta nên đưa môn này vào hệ chính quy, thay vì dạy ba cái mớ nhảm
nhí ankan anken khỉ khô gì đó (xin lỗi vì tôi ghét hóa học).

Rồi kỳ thi tốt nghiệp cũng qua, tôi lại bù đầu với cơn bão đại
học. Mỗi đứa có một tháng để ôn luyện, và tôi cá đứa nào cũng mong một tháng đó
dài như một năm. Tôi học suốt ngày đêm, sáng bảnh mắt thì đâm đầu vào toán, chiều
thì vục mặt vào lý, rồi tối lại trầm mình trong vũng lầy hóa học. Thời gian ấy,
mỗi ngày, tôi lẩm bẩm chửi ít nhất một trăm lần từ “Đ.M”. Giải được bài: chửi,
không làm được: chửi, không nghĩ ra cái để chửi: chửi tiếp. Lắm lúc mẹ chạy xồng
xộc lên nhà tát tôi mấy phát vêu mồm vì tội chửi bậy. Nhưng học hành dưới cái
nóng hơn 30 độ, kiến thức ngồn ngộn, ôn luyện bao nhiêu cũng cảm giác thiếu thời
gian, không chửi mới lạ.

Đợt ấy, tôi cũng đăng ký thi thử ở một số trường. Khốn nỗi
thi thử bao giờ cũng khó hơn thi thật, các trường ra đề như đánh đố học sinh.
Nhất là ở trường SS+ – một trường chuyên của thành phố, đề thi toàn những thứ ở
trên trời rơi xuống. Tôi chẳng thu được chút gì từ đợt thi thử, ngoại trừ việc
nhận ra vô số con quái vật đội lốt dáng vẻ học sinh. Nhìn điểm thi thử của chúng
nó, tôi cảm giác khe cửa vào đại học ngày càng hẹp. Tổ sư, toàn quái vật thế
này thì con sống sao hở trời? – Tôi than thở.

Thi đại học cũng là lúc bạn được bố mẹ cưng chiều nhất. Các
cụ cung cấp (nói đúng hơn là “dí”) cho bạn đủ các chất dinh dưỡng bổ não, bổ mắt,
bổ tay, bổ chân, bổ toàn thân, bổ mọi bộ phận. Bữa ăn của bạn sẽ có vô khối món
bạn thích, thậm chí là sơn hào hải vị mà bạn chưa từng thấy trong đời. Thật! Lần
đầu tiên trong đời, tôi được biết mùi tôm hùm như thế nào. “Ăn đi con!”, “Ăn
nhiều vào con!”, mỗi bữa ăn, bố mẹ liên tục thúc tôi như thế, âu cũng vì các cụ
lo lắng cho mình. Dù thế, tôi chẳng mập hơn, thậm chí gầy hơn trước, hai má hóp
lại, mắt quầng thâm vì thiếu ngủ. Dạo đó, thứ tôi cần không phải dinh dưỡng mà
là café. Tôi uống để thức khuya, cảm giác 24 tiếng dài như hai mươi tư ngày và
ngốn toàn bộ kiến thức vào đầu. Bao nhiêu công thức hóa học, tôi “ăn” bằng sạch,
nhưng đại khái ăn bao nhiêu thải bấy nhiêu, hầu như không có tí chất bổ nào. Dù
vậy, điều an ủi là trước hôm thi vài ngày, anh Thảo có gọi điện động viên tôi
thi tốt. Nhờ anh, tôi cũng an tâm phần nào

Rồi cái ngày trọng đại cũng tới, tôi được bố mẹ hộ tống đến
trường như bảo vệ nguyên thủ quốc gia. Hai cụ mỗi người một xe, cụ ông chở tôi,
cụ bà đi trước dò đường để chắc chắn là không có con xe tải nào băng qua. Biết
là các cụ lo lắng cho con cái, nhưng làm thế chỉ khiến tôi lo lắng hơn, bởi họ
kỳ vọng quá nhiều và tôi không được phép phụ lòng sự kỳ vọng ấy. Trượt? Có lẽ
cuộc đời tôi không chỉ dừng ở mức bế mạc.

Nhưng hễ bạn mong chờ điều gì là y như rằng mọi chuyện đều
đi ngược lại ý muốn. Đề Toán năm ấy thuộc dạng cụ kỵ nhà khoai, vừa dài vừa
khó. Ba tiếng thi chẳng khác gì ba mươi phút, nhoằng cái giám thị đã thông báo
hết giờ, không cả kịp soát lại bài. Dù vậy, tôi vẫn làm trọn vẹn cả bài, trừ
câu cuối cùng quá khó. Nhưng tôi đã làm chuyện ngu ngốc nhất đời là tra kết quả
sau khi thi xong. Con mẹ nó, tôi đã ước giá như mình đừng làm vậy. Bài thi Toán
của tôi không tốt lắm, phương trình thiếu một nghiệm, đạo hàm sót một lời giải,
hình học sai một câu, trừ đầu trừ đít tính ra chắc không nổi 5 điểm. Vậy là tôi
mắc bệnh giống mấy anh cầu thủ bóng đá Việt Nam suốt đời không vô địch nổi
Seagames: tâm lý. Chiều hôm đó, tôi thi Lý khá tệ, chỉ làm được hai phần ba, một
phần ba điền bừa. Như để hoàn thiện cơn ác mộng, sáng hôm sau, tôi chỉ làm được
một nửa bài thi Hóa. Tính đi tính lại, tổng ba môn của tôi cùng lắm chỉ được 14
điểm, không hơn. Mà cái khoa tài chính tôi dự tuyển năm nào cũng ngất ngưởng
khoảng 18 điểm. Xong! Đời tôi chính thức bế mạc!

Sau ngày thi, trông vẻ mặt dài như ống bơm của tôi, bố mẹ
cũng chán ngán. Các cụ hết thở dài lại nói bóng nói gió về thằng con nhà người
ta giỏi thế nọ, thông minh thế chai. Mà hai cụ toàn nhè lúc ăn cơm thì nói,
thành ra mỗi bữa cơm dạo ấy với tôi chẳng khác chi tra tấn. Lại nói trước kỳ
thi, hai cụ luôn động viên tôi ăn uống, l