Bọn Học Trò Lớp Tôi

Bọn Học Trò Lớp Tôi

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện teen

Lượt xem: 321881

Bình chọn: 9.5.00/10/188 lượt.

hác, xem có đứa nào cả gan trộm đồ
của động nhện rồi mang đi bù đắp cho bên lớp nó không. Rốt cuộc chẳng có manh mối gì. Cả đám tức lộn ruột, thế mà có một thằng lớp 11A6 ở đâu đi ngang qua, thấy lớp tôi như vậy liền buông lời mỉa mai: “Nhìn lớp tụi
bạn thấy tội ghê chưa, có mỗi việc này cũng giữ không xong”.

Cả đám nghênh mặt nhìn cậu ta, bầu không khí đột nhiên nhuốm mùi sát
khí. Lúc đó tôi cũng bị kích động, đột nhiên lớn tiếng quát: “Ê bạn biết cái quái gì mà xen vô việc của lớp tui?”.

Tụi nó quay sang ngó tôi bằng ánh mắt đầy kinh ngạc, đó là vì bình
thường tôi tẩm ngẩm tầm ngầm trong lớp, mà hôm nay lại có thái độ đầu
gấu cứ như là con người khác, chính tôi còn ngạc nhiên nữa là.

Tài Nguyên trừng mắt nhìn kẻ gây sự, rồi trầm giọng bảo: “Mày nói tiếng nữa là bị đánh liền”.

Kẻ gây sự đảo mắt xung quanh một lượt, rồi toan bỏ đi. Lúc này Đoàn Khánh Thiên thôi khoanh tay đứng nhìn mà bắt đầu lên tiếng.

“Ê, lại ba hoa chích chòe rồi chuồn đi là xong hả? Đứng lại đó nghe mình sỉ vả bạn nè”

Và hắn bắt đầu xuất khẩu thành thơ:

“Trai lớp tôi là chim anh vũ

Trai lớp bạn là lũ khỉ già.

Gái lớp tôi là nhành lá liễu

Gái lớp bạn là củ khoai môn.

Chim anh vũ đậu nhành lá liễu

Lũ khỉ già ngậm củ khoai môn”.

Cả bọn cười to một trận, Lý Minh Thư vỗ tay tán thưởng: “Thơ hay, thơ
hay quá trời luôn”. Hành động này càng làm tên kia thêm lúng túng, cậu
ta chắc cũng ý thức được mình đã chọc phải tổ kiến lửa nên bỏ đi một
nước. Vậy mới gọi là ăn miếng trả miếng chứ!

Kết thúc hồi tưởng, tôi vẫn không thấy ai đến thăm, tinh thần suy sụp
luôn. Nhưng tôi loáng thoáng có nghe những tiếng bước chân đang đi lên
cầu thang, rồi dần dần im bặt. Ai vậy nhỉ? Chẳng lẽ là anh tôi? Không,
anh tôi đang nằm trùm mền bật điều hòa ngủ trưa ở phòng kế bên mà. Hay
là má tôi? Mà má thì có bao giờ đi nhẹ nhàng như vậy. A, vậy chắc là
Ngọc Thi! Tôi biết mà, chỉ có nó tốt với tôi thôi. Tôi đoán là nó định
tạo bất ngờ đây nè, thế thì tôi giả vờ như không biết vậy.

“Cạch”

Tiếng cửa mở, nhưng rất tiếc, không phải cửa phòng tôi. Mà là phòng của
Ngọc Trai. Tôi đột nhiên nghĩ, có khi nào cái bẫy của anh tôi gầy dựng
lại bị “gậy ông đập lưng ông” không? Vội vàng bước xuống giường, tôi mở
cửa chạy ra nhìn thì quả nhiên là thế thật!!

Khánh Thiên và Trạng Nguyên cùng nhau đếm “1, 2, 3” rồi giật tung cái
mền lên, mà lúc ngủ anh tôi lại có thói quen trùm kín mít, hơn nữa lại
cởi trần mặc quần tà lỏn. Mà anh tôi bị “đột kích” bất thình lình như
vậy thì mơ màng ngồi dậy, và ba người nhìn nhau không chớp mắt, sau đó
không hẹn mà cùng thét lên: “AAAAAA!!!”.

Vậy là tôi giải vây, lôi Khánh Thiên cùng Tài Nguyên ra ngoài, đóng sầm
cửa lại để tránh tình trạng đôi bên hoang mang, bỡ ngỡ tiếp diễn. Tôi cá là Ngọc Trai bây giờ đã thấy được tai hại của việc trá hình này. Có
nghĩa là bạn bè Ngọc Trai hay đánh úp vào phòng, vì ghét phiền phức nên
anh tôi dán tên “Kim Cương” lên cửa phòng của anh để tụi bạn không dám
xông vô ẩu, nhờ đó anh tôi mới ngủ ngon. Nhưng anh lại không lường được
là sẽ bị bạn tôi đánh úp, mà cái trò táo bạo này chỉ có Khánh Thiên mới
bày ra được! Tôi đang buồn cười gần chết đây, nhìn cái mặt ngơ ngơ ngáo
ngáo của anh khi thấy hai ba đứa mặt mày lạ hoắc đứng nhìn mình trối
chết hỏi sao không xấu hổ kia chứ!

Ngồi trong phòng tôi, Trạng Nguyên bật cười như điên, còn Khánh Thiên
thì làm mặt ngầu như bồn cầu, trầm ngâm nghĩ ngợi. Và tôi cũng không
ngờ, hắn lại đến thăm tôi. Thật là ngoài sức tưởng tượng.

- Trai sông là anh bà hả Kim Cương? – Hắn thôi nghĩ ngợi, quay sang hỏi tôi. Ờ mà lạ ghê, sao hắn biết tên anh tôi vậy nè?

- Ông với anh tui quen nhau hả? – Tôi thắc mắc.

- Không phải quen, mà là quá quen! Ổng là cái thằng cha dạy kèm môn Anh
cho tui và đang cưa cẩm chị hai tui, bà không biết à? – Nói tới đây hắn
chép chép miệng – Đúng là trái đất tròn ha.

Tôi ngạc nhiên thốt lên:

- Vậy ra ông là thằng học trò trời đánh, bất trị mà anh tui nhắc tới rồi!

Khánh Thiên vừa nghe đến hai từ “trời đánh, bất trị” là hắn vỗ bàn cái rầm làm tôi với Trạng Nguyên giật nảy mình.

- Trai sông dám nói tui vậy hả? Mà tui chọc ổng tức điên lên, hèn chi
cay cú tui cũng phải. Thôi dẹp chuyện đó sang một bên đi, bà khá hơn
nhiều chưa?

Trạng Nguyên thấy vậy liền xen vào:

- Phải đó, bà khá hơn nhiều chưa?

Tôi chưa kịp trả lời thì Khánh Thiên đã bĩu môi:

- Nhìn mặt bà tươi rói như vậy thì chắc không có việc gì rồi, uổng công
tui mua hoa quả bánh trái đến thăm nom, thôi lát tui đem về cũng được.
Chơi với nhau chủ yếu là tấm lòng thôi Kim Cương hén.

Cái tên này, hắn muốn chọc tôi lên máu rồi xỉu luôn tại chỗ hắn mới vừa lòng chắc. Đúng là không móc méo tôi thì hắn ăn không ngon, ngủ không
yên mà

Trạng Nguyên đứng dậy đi ra ngoài, trước khi đi còn quay đầu lại bảo:

- Tui ra nghe điện thoại cái


Polaroid